Tam Quốc Chí hồi 8



Hồi 8:
Tào Tháo phó việc cho Tôn-Lưu,Ngô-Thục giao tranh việc Nam chinh.

Lại nói về Tào Tháo, sau khi bị thua 2-0 trên Việt Nam đã ôm bình dưỡng khí có chứa CO2 nhảy xuống biển hòng thoát thân, nhưng đã xém chết khi mới hít hà ngụm đầu tiên. May mà được khách du lịch gần đó kéo lên.
Sau 1 ngày 1 đêm hô hấp nhân tạo, cuối cùng Tháo cũng hồi tỉnh, việc đầu tiên là trả tiền cấp cứu, việc thứ hai là đón xích-lô về nước.
_"Tiền đây, bớt 2 ngàn nhé, mới thua trận về, tội tui lắm!"Sau một hồi cò kè bớt một thêm hai với bác tài, Tháo cũng được cho đi.
Về đến nhà, đập vào mắt Tháo là cảnh Tư Mã Ý đang bồng Tào Phi ngồi trước sân ru ngủ dưới bóng cây chuối. Cảnh tượng thật êm đềm, Tháo mỉm cười, cơn giận vì thua trận đáng lẽ đã nguôi đi phần nào nếu không nghe thấy những lời Ý ru.
"Thu đi để lại lá vàng,
Vua đi để lại cho thần thằng cu.
Thằng cu càng lớn càng...ngu,
Thằng cu càng lớn càng ngu...như ngài." Tháo tức quá quát lên:
_"Ý! Ai cho mày hát nhạc...tù cho con tao nghe!"
Ý nghe tiếng Tháo quát, run bắn cả người lên, vội vàng vứt oạch Tào Phi xuống đất (!!!) rồi quỳ xuống, đánh trống lảng:
_"A, đại vương, ngài đã chiến thắng trở về!"
Tháo nghe hai từ "chiến thắng" liền xám mặt lại:_"Thắng...Thắng cái con monkey!
Đánh một trận giặc không...kinh ngạc,
Đánh hai trận tan tác...quân ta!Mà thắng cái nỗi gì!"
Rồi quát Ý:_"Thôi, lui ra, tao cần nói chuyện phải quấy với Lưu Bị!"Ý khúm núm nhặt Tào Phi lên rồi cút thẳng.
Tháo thở dài phiền muộn, ngồi dưới gốc cây, rút điện thoại di động ra gọi._"A lô, Lưu Bị có nhà không?"
Tức thì đầu dây bên kia đáp:_"Chú là ai ạ?"
Tháo nói:_"Thằng Thiện hả! Cho tao gặp bố mày mau!"
_"Bố cháu bảo không được nói chiện dzới người lạ!"
_"Trời ơi, tao là hàng xóm của ba mày mà!"-Tháo khùng lên.
Nhưng bên kia vẫn đáp:_"Bố cháu bảo nói chiện dzới người lạ là NGU!"
_"Có thằng bố mày NGU thì có!"-Tháo hét lên.
Bỗng trong điện thoại có 1 giọng nói khác:_"Ê! Mày bảo tao ngu hả!"
Tháo bịt mồm, đính chính:_"Ý da, tao lỡ mồm, sorry mày, mà mày dạy con kiểu gì vậy?"
Lưu Bị đáp:_"Kiểu Úc, được chưa, nhưng rốt cuộc mày gọi cho tao làm quái gì thế? Tao đang tắm phải chạy ra đây nghe điện thoại, mệt quá!"
Tháo nghiêm trọng:_"Nè, Lưu Bị, nghe đây, tao mới bị thua..."
Lập tức đầu dây bên kia cười hà hà:_"Biết mà, sáng nay báo Tuổi Trẻ Cười có đăng, tao đọc rồi! Nhưng như vậy thì đâu có gì phải gọi, mày thua kệ xác mày chứ! Nói tao chi!"
_"...Tao chưa nói hết! Hiện nay quân lực của tao không đủ để chơi chúng nó nữa rồi, vì vậy nhờ mày thay tao, trả thù rửa hận nhé!"
Lưu Bị cười gian ác:_"A ha!Thật là một tin tốt lành! Được, ngay ngày mai tao sẽ kéo quân qua...nước mày để làm cỏ, vậy là có thể khôi phục được Hán thất rồi!"
Tháo bình tĩnh:_"Hừm, tao đã dự liệu trước tình huống mày chơi đểu nên chuẩn bị, mày chỉ cần đặt chân qua nước tao thôi, tao sẽ lập tức khai hỏa tên lửa đạn đạo bắn tan tành phòng ngủ với phòng khách nhà mày!"
Bị giật mình, thất sắc:_"Ế! Không có phòng ngủ làm sao tao nằm nướng! Không có phòng khách làm sao tao xem phim!"
_"Vậy mày có chịu nghe lời tao không!"_"Khổ quá! Còn thằng Kiên sao mày không ép nó đi!"
Tháo trầm ngâm nửa tiếng, rồi nói:
_"Tao mới mượn thuyền chiến của nó bị đắm, lại nỡ ép nó đi sao?"
Bị quát ầm lên:_"Cái đó là tại nó NGU, cho 1 thằng cũng NGU mượn thì tránh sao khỏi thiệt hại!"
Tháo chột dạ, giọng buồn bã:
_"Ừ, cũng đúng nhỉ, nhưng không có thằng nào đi thì mất mặt cho tụi mình quá, 3 nước bự thù lù bị 1 nước bé xíu đánh cho đại bại rồi im re luôn, quê chết!"
Lưu Bị đành dịu giọng:_"Thôi, thì tính như vậy đi, tao với thằng Kiên thi đấu, thằng nào thua thì phải động binh, được không?"
_"Hay đấy, cách này khả thi, thế mày tính thi môn gì? Đua xe? Bi da? Đánh bài?..."Bị từ chối:_"Sao mày lạc hậu quá vậy, giờ ai còn chơi mấy trò đó, tao nghĩ nên chơi...bóng đá."
_"OK, đợi tao 30 giây, gọi cho thằng Kiên hỏi ý nó."3 tiếng sau._"Bị ơi! Nó không chịu, nó đòi thi...đá bóng!"
Bị bực mình, quát ầm lên:_"Trời ơi, bóng đá với đá bóng là mấy!"
Tháo run rẩy:_"Là...hai!"_"Thôi, mày NGU quá tao cũng chịu, đá bóng thì đá bóng!" _"Vậy đợi xí, tao gọi cho nó cái đã!"
4 tiếng sau Tháo gọi lại._"OK, nó chịu rồi, vậy là sáng mốt lên nhà tao nha, ra sân sau đá."
_"Mấy giờ?"
_"Ờ, 2 giờ đi."
Bị phát gắt lên:_"Mày mad hả! 2 giờ sáng mà đá thì làm quái gì có sức!"
_"Ngu quá Bị ơi, giờ đó là người ta xem đá bóng đông nhất đấy, ít ra cũng thu được tí tiền bản quyền!"_"Nói chiện với mày dễ khùng quá, thôi được, 2 giờ sáng thì 2 giờ sáng!"
Tháo vui vẻ:_"Nhớ đến đúng giờ nghe mày, để tao cho đội văn nghệ ra đón!"
Rồi cúp máy. Bị ngồi ôm điện thoại suốt 7 tiếng cũng đã mệt nhoài, bèn lui vào trong nhà ngủ.
Sáng hôm sau, Bị triệu tập Ngũ Hổ Tướng, kể lại sự việc hôm qua.
Nghe xong, Hoàng Trung lên tiếng:_"Đội hình chúng ta hiện giờ là khá ổn, nhưng theo luật đá banh mi-ni thì cần 7 thằng, mà chỉ mới có 6, sao mà đá!?"
Bị nghe vậy, tức tối, dặm chân, cắn môi bật máu:
_"Nếu thằng Lượng không bỏ trốn thì tao đâu phải khổ như vậy!"
_"Thằng Lượng hả? Lúc nãy em thấy nó lén lút đi vào cung, không hiểu làm gì?"-Trương Phi nói.Lưu Bị liền sáng mắt lên, quát thét Ngũ Hổ Tướng đem Lượng ra đây!
Nửa tiếng sau, Lượng-với thân hình bị trói như một cây giò-được Ngũ Hổ khênh ra. Lưu Bị thấy Lượng, bèn nói:
_"Mày về làm gì?"
Lượng run cầm cập:_"Dạ, em để quên...con gấu bông nên về lấy.
Mà đừng giết em nha, em xin hàng vô điều kiện!"
Rồi nước mắt trào ra. Lưu Bị vốn có lòng nhân ái nên không trách tội nhiều, liền bảo Mã Siêu cởi trói cho Lượng, trét mật ong lên người, treo lên cây 2 tiếng. 2 tiếng sau, gỡ xuống, Lượng bị côn trùng đốt đến "bố mẹ cũng không nhận ra", bấy giờ mới hoàn toàn hết tội.
Vỗ vỗ 2 bàn tay, Lưu Bị nói:_"Trận đấu ngày mai, chúng ta không cần luyện tập nhiều, chỉ tùy cơ ứng biến thoai. Tốt nhất là nên dùng kế sách "đối lập" của tao..." Quan Vũ chen ngang:_"Đối lập là sao?"
Lưu Bị chậm rãi:_"Kế sách này thực sự hiểu quả, ví như trong chiến trận, ta với Tào Tháo luôn ở 2 tính cách đối lập nhau nên ta mới có thể cầm cự được: Tháo độc ác-Ta độc địa, Tháo đồi bại-Ta đồi trụy, Tháo tàn nhẫn-Ta tàn bạo, Tháo hiếu chiến-Ta hiếu sát...Đó, chính thế mới mong victory được! Trận bóng ngày mai cũng phải làm y như thế(???)"
Rồi nhìn quanh:_"Còn ai có ý kiến gì nữa không?"
Không ai ho he gì cả, đến lúc đó Bị mới tằng hắng, tiếp:
_"Vậy là đủ rồi, đội hình và chiến thuật cỡ này thì đến Real Madrid cũng phải gọi bằng cụ! Thắng chắc! Thôi! Tất cả giải tán!" (Không luyện tập mà dám chắc ăn???)Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Chẳng mấy chốc mà ngày "định mệnh" cũng đã đến.
Sau hơn 5 phút đi bộ vượt qua bao nhiêu cửa ải với đầy bảo kê, các cầu thủ của chúng ta đã có mặt tại nhà riêng của anh Tào Tháo.
Đến nơi thấy vắng hoe! Đợi 15 phút sau đội của Tôn Kiên cũng tới nơi mà tuyệt Tào Tháo vẫn "bặt dzô âm tính". Lưu Bị bấm chuông, thì nghe có tiếng chửi vọng ra._"Bố khỉ! Mới 2 giờ sáng mà đã gọi cửa, muốn ông thả chó ra không???"
Chửi xong khung cảnh lại yên lặng như trước.
Hoàng Trung hết kiên nhẫn, rút cung ra bắn cái chóc vào cửa sổ lầu 2 thì nghe "Á" 1 tiếng.
Lập tức cửa chính bật mở, Tào Tháo mặc quần đùi, đầu có găm mũi tên bắn vọt ra khỏi nhà như một viên đạn, mồm la chí chóe "Có thích khách".
Tháo la 1 hồi thì thấy mọi người nhìn mình, liền đỏ mặt, sực nhớ ra, nói:_"À tới rồi hả, đâu đã vào đó rồi, tụi mày ra sau nhà đi, tao vào thay đồ và rút mũi tên này ra khỏi đầu đã cái đã, lên TV mà lị! Và xin lỗi nhe, đội văn nghệ được xung phong ra đón tụi mày đình công rồi, tụi nó bảo tao điên mới làm việc giờ này! Thông cảm!"
Nói rồi, phóng vụt vào nhà nhanh như lúc phóng ra. Cả 2 đội nghe lời Tháo lục tục kéo ra sân sau, là một bãi cỏ khá nhỏ, Tháo đã dùng phấn vẽ nguệch ngoạc để làm vòng cấm địa , đường biên...2 khung thành được dựng bằng đủ loại dép.
Vậy cũng là tạm chấp nhận cho 1 trận bóng đường phố. Nhưng 2 giờ sáng trời vẫn còn tối thui không thể đá được.
Đợi Tháo ra, Bị hỏi:_"Ê! Không thấy đường làm sao mà đá mày!"
Tháo cười cười:_"Đừng lo! Tao đã chuẩn bị thì phải chu đáo!"
Rồi quay vào nhà gọi:_"Hứa Chử! Đèn...cầy!"
Lát sau, Chử phì phò khiêng đèn cầy ra cắm đầy sân rồi châm lửa lên, sân cỏ cũng bắt đầu tỏa sáng.
Thế là đã xong các điều kiện cần và đủ cho 1 trận túc cầu.
Tháo hạ lệnh cho mọi người đứng xếp hàng nghiêm chỉnh rồi thân bước lên đài cao, ngồi xuống, tằng hắng vài cái rồi nói vào micro:
_"Thưa quý ông quý bà quý cô quý cậu quý chị quý em quý...Hôm nay tôi xin hân hạnh được bình luận trực tiếp trận tranh siêu cúp giữa 2 đội Tây Thục và Đông Ngô.
Các bạn có thể thấy ,bên trái màn ảnh nhỏ là các cầu thủ đội Tây Thục áo xanh lục, quần trắng tinh. Còn bên phải là các cầu thủ đội Đông Ngô áo ca rô, quần trắng bóc.
Người điều khiển trận đấu này là ca sĩ Đan Trường-khách mời danh dự bên Việt Nam-nhưng hiện giờ Đan Trường đang chạy sô nên vẫn chưa tới. Vì vậy,bây giờ 2 đội tự quản lễ hát quốc ca và thảy đồng xu..."
Các cầu thủ Tây Thục và Đông Ngô "nghiêm túc" nghe lời, hát vang bài ca của mình với một nhịp điệu lê thê đưa đám hết chỗ nói, đến nỗi ban tổ chức phải cắt ngay lập tức và chuyển sang thảy đồng xu.
_"Có ai có 5 trăm không? Cho mượn?"-Lưu Bị lên tiếng.Nhìn quanh một hồi vẫn không thấy ai nói gì, Lưu Bị tức quá:_"Chúng mày không thằng nào mang tiền lẻ hết ah!"
Lượng rụt rè, móc ra đồng 2 ngàn, nói:_"Nè, lát thối tao nghìn rưỡi nha!"(???) Lưu Bị gật đầu, cầm lấy đồng xu, thỏa thuận với Tôn Kiên rồi tung lên, kết quả Tôn Kiên sở hữu banh. Xong việc, Lưu Bị như lời hứa, trả lại nghìn rưỡi tiền giấy cho Gia Cát Lượng.
Lượng cầm lấy tiền, đột nhiên khóc rống lên rất thảm thiết, rồi ngã vật xuống đất ngất lịm đi. Sau khi được sơ cứu, Lượng tỉnh lại, thấy Lưu Bị nhìn mình, Luợng chỉ tay vào mặt Bị hét ầm lên:
_"Sao mày dám...dám đưa tao tiền...rách!"
_"Tiền rách thì đã sao?"-Lưu Bị nhăn mặt.
_"Tiền rách...hic...không mua kẹo được! Mày khôn hồn thì đổi cho tao mau đi!"
Lưu Bị sẵng giọng:_"Mệt!"
Nhưng lập tức ngay sau đó phải trả lại cho Lượng, vì một nguyên nhân mà nhà tổ chức cắt hình, không chiếu vì sợ mất thể diện của Thục Vương, dù vậy vẫn không ngăn được Tào Tháo oang oang:"Ha ha!
Lượng vội vàng chụp ghế,
Định kiếm chuyện ăn thua.
Bị xuống nước phân bua,
Thôi! Thôi! Tao đổi lại

Các bạn có thể thấy bài thơ tuy không hay nhưng đã bao quát được tình hình nội bộ lục đục của đội Tây Thục, giữa hậu vệ và thủ môn, chắc chuyến này thua đậm quá.
À mà nói đến đây mới nhớ, quên chưa thông báo đội hình của cả 2 đội.
E hèm: Đông Ngô:Tiền đạo: Chu Du, Lục Tốn.Tiền vệ: Chu Thái, Cam Ninh, Lã Mông.Hậu vệ: Hoàng Cái.Thủ môn: Tôn Kiên.
Và Tây Thục:Tiền đạo:Mã Siêu, Triệu Vân.Tiền vệ:Quan Vũ, Trương Phi.Hậu vệ: Hoàng Trung.Thủ môn: Lưu Bị, Gia Cát Lượng.Ê! Đề nghị đội Tây Thục bớt 1...thủ môn! Ăn gian là tao cho đàn em uýnh què chân đấy!"Thế là Lượng bị thăng lên làm Hậu vệ.
Quả bóng được đặt giữa sân, với quyền sở hữu của Chu Du. Hai bên đã dàn đội hình, đang lườm lườm nhìn nhau đầy...căm thù.
_"GO!"
Tào Tháo kêu lên và trận đấu đã bắt đầu.
_"Cố lên chúng mày ơi! Hú!-Tào Tháo bình luận với một giọng hào hứng sôi nổi
-"Thưa quý vị và các bạn, vậy là ngay từ phút đầu tiên...bạo lực đã được các cầu thủ Tây Thục áp dụng triệt để...Các bạn có thể thấy, ở giữa sân là một hình ảnh vô cùng phản cảm,
Mã Siêu đang...bóp cổ Chu Du,
Triệu Vân thì thử nghiệm...Lục Chỉ Cầm Ma trên người Lục Tốn,
còn ở đường biên sát sân, Quan Vũ, Trương Phi, Hoàng Trung đang "chăm sóc sức khỏe" cho Lã Mông, Chu Thái.Và...
Ồ, lợi dụng lúc hỗn loạn, Cam Ninh đã cướp được bóng, anh đang di chuyển rất nhanh, rất tốc độ, liệu anh có...xóa được nợ không? Chúng ta hãy chờ xem? ("Nhiễm Vượt lên chính mình")
Không...không được rồi thưa các bạn, mặc dù chỉ đứng cách cầu môn có hơn 10 centimét, nhưng anh lại vướng phải thủ môn Lưu Bị lừng danh thế giới với đôi tay vượn dài...2 mét và dĩ nhiên mất bóng một cách oan uổng..."
Lưu Bị hét lên:_"Vân! Nhờ mày phen này!"Rồi ném vù quả bóng, Vân lập tức buông ngay Lục Tốn ra để đỡ bóng, nhưng bóng bay quá cao, Vân phải dùng...tay.
_"Kệ! Có trọng tài đâu mà sợ! Hé hé!"
Vân cười đểu rồi đặt bóng xuống, lao đi như lốc xoáy.
Giọng Tào Tháo nổi lên:_"...Bóng đã về chân Triệu Vân rồi. À, cũng nên nói thêm một chút về cầu thủ này, anh là một chân sút có giá...thấp nhất, được đánh giá cao bởi khả năng"sút thì nhiều mà vào thì hổng được...bao nhiêu", 6 lần đạt danh hiệu Quả Bóng Nhựa, được FIFA bình chọn là "cầu thủ đáng chán nhất trong 100 năm qua"...thật là đáng nể, nhưng không biết anh có giữ vững được những thành tích cao quý này không, chúng ta hãy chờ xem.
Tuyệt quá, anh đã vượt qua hết hàng tiền đạo, tiền vệ, hậu vệ với một phong cách rất xì-tin, không hổ danh anh hùng Đương Dương Trường Bản, đối mặt với thủ môn Tôn Kiên-hiện đang toát hết mồ hôi hột .
VÀ...A...Anh..A...SÚT...VÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀO. ..
VÀO RỒI THƯA CÁC BẠN, NGÀI TRỌNG TÀI ĐÃ VÀO SÂN, CÒN BÓNG CỦA TRIỆU VÂN THÌ BAY RA NGOÀI RỒI!!!
Rất tiếc cho đội Tây Thục và bây giờ bóng đã hoàn lại cố chủ. Tôn Kiên nhanh nhẹn lượm bóng rồi chuyền lên cho Hoàng Cái, Hoàng Cái chuyền cho Chu Thái, Chu Thái chuyền cho Cam Ninh, Cam Ninh chuyền cho Lã Mông, Lã Mông chuyền cho Lục Tốn, Lục Tốn chuyền cho Chu Du, Chu Du để...mất bóng.
Ặc! Mắt mũi kèm nhèm mà cứ ham làm tiền đạo, bóng với bánh gì, đá cứ như một con đàn bà ấy, rõ chán!
Tiếp, hiện Mã Siêu đang có bóng, anh phối hợp bật tường với Triệu Vân thật kĩ thuật, qua mặt Hoàng Cái rồi! Mã Siêu vung chân lên, tôi dám đem con của tôi ra cá, đây chắc chắn là 1 cú sút! Và đúng như tôi mong đợi, bằng một phát trái phá, trái bóng đã lướt đi với vận tốc ánh sáng và VÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔ...VÔ MẶT TRỌNG TÀI RỒI THƯA CÁC BẠN!
Nhìn trọng tài có vẻ rất đau đớn, chậc chậc, cái điệu này chắc "môi ở lại, răng đi nhé" quá!
Nhưng Mã Siêu dường như đã hối lỗi, lao đến lay trọng tài. Trọng tài bật dậy rút còi ra thổi tạm dừng trận đấu để giải quyết vụ va chạm, phạt Siêu thẻ đỏ chăng? Ồ không, chỉ là một cú đấm và Siêu vẫn tiếp tục được ở lại trong sân.
Đây là phút thứ 40 của trận đấu, các bạn có thể thấy rất rõ lúc này bên ngoài trời đang mưa, nhưng mưa vẫn không làm giảm tính bạo lực của cả sân bóng. Những màn đánh nguội lẫn đánh nóng vẫn được xem là chiến thuật hiệu quả nhất của cả 2 đội...."

_"Tuýt! Tuýt!"-Trọng tài thổi còi kết thúc hiệp một.Cầu thủ cả hai đội vươn vai kéo vào nhà Tháo nghỉ giải lao, lôi nước và đồ ăn ra quất sạch, sẵn tiện ngứa tay khoắng luôn vài món đồ lẻ tẻ như TV, tủ lạnh, đầu DVD...Sau khi tẩu tán đồ trộm cắp vào chỗ khuất, cả hai đội vui vẻ tiến ra sân bắt đầu hiệp 2.

Sau khi tiếng còi nổi lên, 2 đội lao vào nhau ầm ầm.
_"Thật khốc liệt, Cam Ninh vừa lãnh một cước "Hồi mã thương" của Quan Vũ đã đo ván, còn Chu Thái và Lục Tốn sau khi bị dính "Giáng long thập bát chưởng" của Triệu Vân đã có dấu hiệu "Lở mồm long móng",
liền kề đó Hoàng Cái bị Trương Phi làm 1 phát "Sư tử hống" đã bắt đầu thấy tái phát căn bệnh "Tâm thần phân liệt",
Hoàng Trung thì đang "đấm bóp" cho Lã Mông.
Chu Du vốn chân dài nên chạy nhanh, thoát được và đã cướp được bóng từ chân Mã Siêu.
Anh đang băng lên, sau khi ngập ngừng bên làn biên cánh phải, anh bỗng chuyển hướng, tạt ngang vào trung lộ, hồng hộc lao vào vòng cấm địa như con trâu điên. Gia Cát Lượng đã dũng cảm tung mình ra cản phá nhưng...hụt, Chu Du cười há há, có vẻ anh đã nhắm chắc bàn thắng trong chân rồi...Ôi, xui quá, tông vào cột dọc nằm dài rồi thưa các bạn! Bóng đã rơi vào bàn chân ghẻ của Gia Cát tiên sinh, anh có vẻ bối rối..."
_"Có...có bóng rồi, làm sao bây giờ?"-Lượng lắp bắp, nhìn sang Chu Du đang lồm cồm bò dậy, nói-"Du, tao không biết làm gì nữa? Sao đây?"
_"Đưa tao! Đưa tao!"-Du hớn hở.
_"Nhờ mày phen này!"-Lượng chuyền ngay cho Du.Du đón bóng rồi tung cú sút!
Lưu Bị trong tình huống bất ngờ này thì dùng có trét "keo dính chuột" lên tay đi nữa cũng bó tay!
_"1-0 rồi thưa các bạn! Trong tình huống này không thể trách được Gia Cát Lượng vì anh đã dùng hết khả năng của mình, vả lại khi có 1 việc nào trù trừ chưa quyết thì cứ nên nhờ người khác, thật sáng suốt!"-Tào Tháo hét lên đầy kích động.
Lưu Bị thẫn thờ, cả đội lơ ngơ...Còn Gia Cát Lượng sau khi bị hội đồng một trận thì mới hứa sẽ "Đoái tội chuộc công".
_"Thôi, không sao, còn nửa tiếng nữa mà, các chú cứ bình tĩnh, đánh nguội và tiểu xảo nhiều vào ắt ta gỡ lại được!"
-Lưu Bị an ủi.
_"...Và Triệu Vân đặt bóng giữa sân để tiếp tục trận đấu, tiếng còi đã vang lên om sòm và Mã Siêu nhanh chân móc bóng để chạy lên...Ối...Lượng đã cướp được bóng rồi và đang quay về khung thành...đội mình.
Lượng phóng mình lên không trung, làm một cú lật bàn đèn, Lưu Bị luống cuống, 2-0 cho Đông Ngô Ồ cả đội đang xúm lại đòi làm cỏ Lượng, may mà có trọng tài ra can và ăn đòn giùm Lượng mới thoát chết.
Chúng ta hãy nghe xem, Lượng giải thích ra sao về vấn đề này vì quả thật ngay cả tôi là một chuyên gia khứu giác mà cũng không hiểu sao!"
_"Sao lại uýnh em, em quả không có tội!"
-Lượng nấp sau lưng trọng tài, gân cổ lên cãi!Lưu Bị phùng mang chửi:_"Mày nhận bao nhiêu của thằng Kiên rồi mà chơi trò bán độ này!"
Bên đầu kia, Kiên hét lên:_"Cái thằng tay dài kia, tao đang nợ ngập đầu đây làm quái gì có tiền, tại thằng Tháo kia đánh đắm thuyền của đám ngư dân làm cả nhà tao phải nai lưng làm việc trả nợ, con Hương đang làm mướn, thằng Quyền đi bán vé số, thằng Sách với tao thì đi...phụ hồ! Không thông cảm thì thôi còn chửi tao! Có chửi thì chửi cái thằng Bình Luận Viên kìa!"
Tháo gầm lên, nhắc lại lời Lưu Bị:_"Cái đó là tại mày NGU, cho 1 thằng cũng NGU như tao mượn thì tránh sao khỏi thiệt hại! Còn đòi hỏi gì!"
Thế là từ chuyện Gia Cát Lượng bán độ mà cả ba nước bất hòa với nhau!
Kiên nói:_"Tụi mày đã không tin tao thì "tình nghĩa đôi ta chỉ thế thôi"!
"Kiếp này không có duyên thì xinh hẹn kiếp sau" vậy"!
Tháo cũng hét vào loa:_"Thế nhé! Lúc ốm đau bệnh tật gì thì cũng đừng mong tao đem sữa bột qua thăm!"
Bị bĩu môi:_"OK! Không mang qua thì gởi bưu điện cũng được!"
Lượng thấy tình hình đang bắt đầu chuyển theo một chiều hướng "nóng" dần lên từ đá banh chuyển sang võ mồm, từ võ mồm giờ đây lại có nguy cơ chuyển sang võ...công nên bất giác khóc rống lên, lạy sụp xuống đất mà kêu rằng.
_"Ôi các anh ôi! Các anh không nhớ người xưa đã có câu "Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên...sòng tiến lên" sao? Giờ chỉ vì em làm theo lời anh Bị mà cả 3 nước nghỉ chơi với nhau thì thật đau xót không gì bằng! Ngày mai báo đăng chắc em phải làm thằng tù chính trị, ngồi khám mọt gông quá..."
Nghe những lời chí tình như vậy thì có lẽ đến sắt đá cũng phải mủi lòng nữa là 3 thằng ngốc kia. Cả 3 thằng bất giác ứa lệ, nhưng Lưu Bị sực nhớ ra, bèn gạt nước mắt hỏi:
_"Ê! Mày nói mày nghe lời tao, mà tao có đào tạo cho mày làm dân bán độ đâu! Thằng này..."
Bị chưa nói hết câu Lượng đã cắt ngang:_"Đó là chiến thuật "đối lập" của anh mà!"
Bị tròn mắt:_"Hơ..."
_"Anh nói là tụi nó làm gì mình phải làm ngược lại mà! Như đây, nó đá vào thì ngược lại mình...bán độ chứ sao nữa!"
Bị trợn mắt lên, vẻ mặt hiện rõ sự không thể tin được:_"Trời đất ơi! Sao mày NGU thế! Ý tao đối lập là khi tụi nó phản công nhanh thì mình lui về lập dinh trại phòng thủ chắc đợi cướp được bóng rồi tất cả đánh rấn lên thì chỉ 5 phút là phá được...Nghĩa là lúc nó công thì mình thủ chắc, lúc nó thủ thì mình công nhanh chớ đằng này nó đá vào-mình bán độ, nó chạy nhanh như ăn cắp-mình chạy chậm như công an thì làm "máu" gì thắng nổi! Chuyến này mà thua thì mày phải tiên phong đi xâm lược đó!"
Lượng cứng họng, nước mắt tuôn trào, Bị là người tuyệt nhân nên cũng không làm khó cho Lượng, chỉ dặn Lượng cố lên, đá không vào cũng được, nhưng nếu còn ngu nữa thì sẽ bị treo trên cây một tuần.
Lượng vâng vâng dạ dạ, bèn lủi thủi nhặt lại quả bóng, ném cho Triệu Vân. Vân đặt bóng vào giữa sân, chỉ còn đợi cả đội sắp xếp lại đội hình là bắt đầu. "Bụp", quả bóng đã được chuyền cho Mã Siêu..."
Vậy là trận đấu đã được bắt đầu lại, đây là phút thứ 70! Mã Siêu đã có bóng, Cam Ninh như một mũi tên đã lao ra, Siêu giật gót cho Vũ, Vũ nhận được bóng, sút xa! Bắn chim rồi! Tôn Kiên đã lượm lại bóng và chuyền dài lên. ĐỢT PHẢN CÔNG CHO CÁC CẦU THỦ ĐÔNG NGÔ! Chu Thái biểu diễn một pha bóng đầy kỹ thuật, qua mặt cả Triệu Tử Long và Mã Mạnh Khởi! Hai bác này không để ý đã đâm sầm vào nhau, ngắc ngư rồi! Kỹ thuật quá, Chu Thái chuyền bổng cho Lục Tốn và Lục Tốn đang băng lên.
Ồ, trước mặt đã có hàng rào phòng thủ Trương Phi, Hoàng Trung, Quan Vũ đứng đợi sẵn, sừng sững như ba ông thần giữ của! Liệu Tốn có qua được không! Có vẻ Tốn đã chột dạ, tốc độ đi bóng chậm hẳn.
Trời, đằng sau Triệu Vân và Mã Siêu đang chạy đến vây lấy Tốn thành một vòng tròn! Hồi hộp quá..."_"Thằng Tốn! Mày đã lọt vào Bát Trận Đồ của tao rồi! Khôn hồn thì mau trả bóng lại cho các ông!"
-Lượng lạnh lùng, rảo bước đi vòng vòng quanh vòng tròn-"Không thì ngày này năm sau sẽ là sinh nhật...à không...đám cưới...nhầm...đám giỗ của mày!"
Tốn bị Ngũ Hổ Giấy quây tròn, mồ hôi mẹ và mồ hôi con thi đua nhau chạy ra.
Nhưng Tốn từ nhỏ đã đọc nhiều truyện tranh nên rất có kinh nghiệm.
Tốn lầm bầm:_"Đã đến bước đường cùng ta đành phải dùng tuyệt chiêu!"Lập tức Tốn thi hành ngay. Đầu tiên Tốn dạng chân ra, hai tay thành 2 nắm đấm đặt ngang eo tạo thành thế tấn, hít thở đều đặn, sau đó ngẩng mặt lên trời mắt mở trừng trừng, tiếp theo nhanh như cắt! Tốn giơ tay lên hét ầm:_"A!A! UFO kìa bà con!"
Cả hai đội và cả bình luận viên lẫn trọng tài đều hiếu kì giương mắt ếch lên nhìn, mồm luôn miệng:_"Đâu! Đâu!???"
_"A! Cái đang bay bay kia có phải không!"-Gia Cát Lượng reo lên.
_"Đồ ngu! Cái đó là siêu nhân chớ có phải UFO đâu!"(!!??)-Lưu Bị gắt át đi.Lợi dụng mọi người đang bàn tán xôn xao, Tốn đã dắt bóng chạy vụt, lách qua Trương Phi và Hoàng Trung, đặt chân lên vòng cấm địa, chuẩn bị tung cú sút thì nghe tiếng la.
_"Cha chả! Không thể thế được! Phá được Bát Trận Đồ của ta! Chuyện này chỉ có trên phim thôi!"Thì ra đó là Gia Cát Lượng. Anh này đã biết khôn ra sau màn bán độ đẹp mắt. Giờ đang lao tới như một viên đạn truy cản Lục Tốn._"Hây!"Lượng nhảy lên chơi một cú song phi vào lưng Tốn, cậu này ngã vật xuống, giẫy lên đành đạch trông rất hãi!
Tháo đắc thắng:_"PENALTY! Phen này đội Tây Thục ăn cho hết! Trọng tài đâu! Làm việc đi chớ! Ồ! Lượng đang lia lịa giải thích là thực ra chỉ muốn giúp cho dân Thục, nước Thục thoát khỏi họa binh đao nên mới chơi bẩn như thế!
Trọng tài đang lắng nghe! Và 1 thẻ đỏ đã được rút ra!!! Đúng là một thẻ đỏ thưa các bạn! Gia Cát Lượng đã phản ứng lại bằng cách...khóc nhưng quyết định của trọng tài vẫn không thay đổi!
Như vậy là từ phút này trở đi, đội hình Tây Thục chỉ còn đá với 6 người! Tình huống xảy ra vào phút thứ 80 của trận đấu!
Lục Tốn đã đứng dậy được, anh đặt bóng vào vạch 16m50, thủ môn Lưu Bị cũng đang xắn quần lên, hai cặp mắt đang gờm gờm nhau nảy lửa.
Tốn đang lấy đà, và...anh không sút...bổn cũ soạn lại, mưu kế UFO lại được thực hành và Lưu Bị lại bị mắc mưu! Giờ anh mới sút và VÀO!!!!!! 3-0 cho Đông Ngô! Hú hú!!! Cả đội Tây Thục mặt mày ỉu xìu như cái bánh bao chiều!
Hey, Lưu Bị đang đề nghị thêm người! Tôn Kiên kiên quyết không cho, để xem Lưu Bị ăn nói ra sao..."
Bị khóc ầm lên:_"Kiên ôi! Cho tao thêm 1 thằng nữa đi!"
Kiên nghiêm khắc:_"Nguyên tắc là nguyên tắc! Chúng ta làm sao có thể làm trái lệnh FIFA được!"Lưu Bị cố van nài:
"Đội tao đang bị thiếu,
Mày cho tao thêm đi.
Mày tính toán làm chi,
Dù gì mày cũng...thắng!"(!!?)
Kiên vốn tính tình khoan dung, thấy Bị rên rỉ như vậy thì cũng không đành lòng. Bèn nói:_"Thôi được, Trẫm cho phép!"
Bị vái 2 vái:_"Đội ơn bệ hạ!"(!!!)Ngũ Hổ Tướng nghe thế liền quây đến gần Lưu Bị hỏi: _"Anh đã biết là thua, thì làm quái gì thêm cầu thủ vào cho rách việc!"
Bị xoa xoa tay, vẻ gian giảo:_"He he, thực ra anh đã có kế sách mới, đủ để gỡ gạc ở 15 phút cuối cùng! Nhưng phải có đủ 7 bác mới thành công! Mình nói dóc thằng Kiên để nó xả lòng từ bi mới thắng được!"
Vũ giật mình:
_"Chết! Anh không sợ người đời phỉ nhổ vì lợi dụng lòng tốt của trẻ em ư?"
Bị nghiêm sắc mặt:_"Hừ, há không nhớ câu "việc binh không nề dối trá" hay sao, đã lâm vào thế bí thì Lưu Bị cũng thành Tào Tháo thoai!(!!!)Không nói nhiều nữa! Đợi thằng Lượng vào lập tức tiến hành thế này...thế này..."
Nhưng Gia Cát Lượng lỡ thay đồ rồi nên bây giờ mặc đồ lại, trang điểm lại mất hết 15 phút! Vừa lon ton chạy vô sân thì "Toét toét", tiếng còi kết thúc trận đấu đã cất lên, với tỉ số 7-0 nghiêng về Đông Ngô (!!!)!
Không gỡ nổi một bàn danh dự lại còn bị ăn thêm 4 phát nữa! Nên khi vừa chạm mặt nhau cả đội hè đã nhau rượt Gia Cát Lượng chạy thục mạng quanh sân.
Lượng vừa chạy vừa hét:_"Em quả không có tội! Đừng giết em! Em còn vợ dại con thơ! Á!"
Muốn biết Gia Cát Lượng với chuyến đi Nam chinh sắp tới ra sao, xem tiếp hồi sau sẽ rõ.


Responses

0 Respones to "Tam Quốc Chí hồi 8"

 

Categories

Recent Comments

Popular Posts

Return to top of page Copyright © 2010 | Platinum Theme Converted into Blogger Template by HackTutors