Tam Quốc Chí hồi 9



Hồi 9:
Vào phương Nam, Sĩ Nguyên thân chinh,Nơi khói lửa, Khổng Minh cứu bạn.
Lại nói về Khổng Minh Gia Cát Lượng, sau khi bị các đồng đội thưởng mấy...trăm cú đá và mấy...ngàn cú đấm vì tội...điệu để làm hỏng việc, thì vô bệnh viện nằm phòng hồi sức cấp cứu 1 năm(Đánh ác dã man).
Năm sau ra viện, chống nạng lộc cộc đi bộ về Thành Đô cách đó 250 cây, vừa bước chân đến cung điện, nước mắt ràn rụa, tưởng bở sẽ được nằm trong vòng tay yêu thương của bè bạn thì thất vọng hoàn toàn, chỉ thấy có cái bảng treo
"Thục Vương và Ngũ Hổ Tướng đang đi nghỉ mát ở Nam Cực, quý khách có nhu cầu liên hệ xin vui lòng để số điện thoại lại"!!!.
Lượng mặt mày méo xệch, để lại số điện thoại rồi lủi thủi quay trở về bệnh viện (??!).
Đợi thêm 1 tháng nữa mà vẫn không thấy Lưu Bị gọi lại, Lượng sốt ruột, lại phải chống nạng quay trở lại Thành Đô (!!!).
Đến nơi lại thấy có tấm biển ghi "Hiện Thục Vương và Ngũ Hổ Tướng đang được chuyển qua Mỹ để các chuyên gia khứu giác làm tan băng do tắm biển dưới thời tiết -50 độ C, xin quý khách chịu khó...đi về, chúng tôi sẽ cập nhật những thông tin mới nhất cho quý khách."
Lượng hét lên một tiếng đầy uất nghẹn, rồi máu mồm máu mũi hộc ra ào ào (!!!), với cây nạng gỗ trên tay, chạy điên cuồng về bệnh viện trong cơn tức điên người (!!!).
Rồi một mùa xuân nữa cũng trôi qua, Lượng nhờ chăm chỉ bán vé số nên đã sắm được một cái xe lăn cũ, lại cần mẫn quay trở về cố hương.Về đến nơi, không thấy tấm bảng treo nữa, Lượng mừng khấp khởi. Lên đề cho xe tăng tốc, Lượng phóng ào ào quanh vườn, miệng kêu lớn:_"Đại ca ơi! Em đã về đây!"
Do nhắm tít mắt nên lúc cua qua một căn nhà, Lượng không để ý tung cái uỳnh vào một vật gì đó.
Vật đó thét lên:
_"Ối giồi ôi! Bò húc tôi què giò rồi!"
Gia Cát Lượng run bắn người lên khi thấy cái vật đó chính là...hoàng đế đương triều.
Lưu Bị hét lên:_"Thằng dog! Mày hành thích tao đấy ah!"
Gia Cát Lượng rúc lại nhỏ xíu trong cái xe, chịu trận. Bỗng có một giọng nói vang lên:_"Thích khách đâu ạ? Cho thần xem với! Hâm mộ quá!"
Rồi một người mập mạp bước ra dòm.
Lượng và người ấy thấy mặt nhau, cả 2 liền tròn mắt lên, Lượng lập tức hồn vía bay lên mây, ngay tức khắc cho xe de lại rồi quẹo cái vèo, không kịp xin lỗi bác hoàng đế đang ôm chân lăn lộn.
Người ấy vội vàng nói với Lưu Bị:_"Xin cho thần mượn chiếc xe tang của bà nội ngài, thần quyết bắt sống nó! Nhưng cũng phải có thưởng cho thần đấy!"
Lưu Bị ưng cho.
Người ấy chạy vù vô bếp của Lưu Bị lấy xe ra, đạp ga, xe nổ máy tung ầm vào tường nhà bếp, lủng 1 lỗ, rồi theo dấu xe lăn lùng bắt Lượng. 1 xe tang và 1 xe lăn rượt nhau chí chết ngoài cung điện.
Người ấy quát lên:_"Giá khởi điểm 100 nghìn!"
Lưu Bị hét lên:_"250 nghìn!"
Người ấy hào hứng:_"250 nghìn, còn ai trả giá cao hơn không?"
Vừa lúc ấy Quan Vũ đang nhàn rỗi đi qua, ngứa miệng:_"500 nghìn!"
Lúc quẹo qua nhà vệ sinh trước sân, người kia hồ hởi:
_"500 nghìn! Còn ai nữa không?"
Trương Phi đang ngồi xì xụp tô bún bò trước sân, thấy có chuyện vui, bèn bang thêm:_"1 tỷ!"
Người kia nghe thế liền lạc tay lái đâm sầm vào triều đường! Thò đầu ra hỏi:
_"Có thiệt 1 tỷ không?"
Trương Phi cười cười:_"1 tỷ tiền...âm phủ!" (!!!).
Người kia gầm lên, rồi de xe lại rượt Trương Phi! Phi tránh không kịp, bị tung quay vòng vòng như lốc xoáy, dội ầm ầm mấy phát rồi nằm xuôi xị luôn!
Người kia lạnh lùng nói với Phi:_"Lớn bớt giỡn đi!"(??!)
Rồi tiếp tục cuộc rượt đuổi với Gia Cát Lượng.
Vừa lái vừa lầm bầm:_"Bực mình quá! Bực mình quá! Nhưng mọi chuyện chẳng đáng mà lo!" Gia Cát Lượng núp dưới bóng cây đu đủ, nghe tiếng động cơ xe tang liền kinh hồn bạt vía, liền lắp thêm 2 quả mô-tơ đằng sau xe, rồi bắn vọt đi như tàu con thoi.
Xe tang cũng không vừa, với phân khối ngang ngửa với xe đua thể thức 1 đã quá thừa để bám theo sát gót! Vừa rượt, bác tài xe tang vừa hét:
_"500 nghìn lần thứ nhất!"Lượng vẫn ngoan cố cho xe phóng như điên. Mặc cho người kia hét muốn đứt hơi:_"500 lần thứ hai!....500 nghìn lần thứ ba! Cha chả! Phen này xem mày có thoát khỏi bàn tọa...nhầm...bàn tay tao không!Rồi đề ga hết cỡ, ép Gia Cát tiên sinh bẹp dí vô tường! (!!!).
Lượng la lên:_"Tha cho tao đi Thống ơi!"
_"Đừng hòng! Thù này không trả tao không phải là lớp trưởng!"
Vừa lúc đó, Lưu Bị bò tới, hỏi:_"Thù gì thế Bàng Thống quân sư?"
Lượng mau miệng:_"Cái này không phải lỗi của em, xin đại ca minh xét!"
Bị ôn tồn:_"Kể rõ đầu đuôi cho tao xem, thằng dog!"_"Chuyện là thế này"
-Lượng bắt đầu lim dim:
-"Ngày xửa ngày xưa, ở một ngôi trường tồi tàn nọ, em với thằng Thống học chung. Nó là lớp trưởng, em là...tổ viên. Chúng em ngồi cùng bàn đầu, ở giữa chúng em có một con nhỏ đẹp lắm, tên là Điêu...Điêu gì ấy. Điêu Ngoa...Điêu Luyện...À nhớ rồi Điêu Thuyền.
Em thường quay sang nói chuyện với nó để tán, thằng Thống thì chỉ ngồi im nhìn, tưởng nó đồng ý. Ai ngờ cứ đến cuối tuần là điểm vi phạm nói chuyện riêng trong lớp của em cao một cách bất thường, bằng gấp đôi cả 4 tổ cộng lại (!!!)! Thầy Thủy Kính em mời phụ huynh lên lớp để "nói chuyện phải quấy".
Cuối cùng cãi nhau mãi vẫn không phân thắng bại, chuyện đến tai ban giám hiệu, ban giám hiệu không biết phân xử ra sao. Bèn điện thoại hỏi Bộ Trưởng Giáo Dục. Bộ Trưởng Giáo Dục cũng vô cùng bối rối nên mở một cuộc họp với các quan chức cấp cao của ngành Giáo Dục trên khắp hành tinh, rồi tòa án tối cao xử em phải ngồi bàn cuối cùng với thằng Tư Mã Ý vừa ngu vừa nhiều chuyện. Thằng đạo đức giả lớp trưởng đến lúc đó mới lộ bộ mặt thật cáo già ra, say sưa tán bé Điêu Thuyền đến quên cả học hành.
Cuối cùng em tức quá, bèn suy nghĩ 10 ngày mới tìm một cách để trả thù.
Biết được thằng lớp trưởng này tham tiền còn hơn nghiện ma túy, em mới thừa cơ lúc nó ra ngoài đi WC mới lục cặp "chôm" 3 nghìn đi mua kem ăn cho bõ ghét. Nào ngờ thằng Tư Mã Ý tọc mạch đã mách nhỏ cho nó biết. Thế là em đành nghỉ học, khăn gói lên đường chạy nạn.
Chỉ đến khi gặp được đại ca, được phong lên làm Thừa tướng em mới hết "Sống trong sợ hãi". Nào ngờ, nay nó cũng được làm quân sư. Thế là mạng em tận rồi!"
Thống gắt:_"Mày có biết chỉ vì mày ăn cắp 3 nghìn của tao mà tao phải xin cha mẹ bán nhà bán cửa đi ngao du bốn bể để tìm mày đòi lại không! 10 năm qua tao "ngậm đắng nuốt cay", dò hỏi khắp thế giới, thậm chí đã phải chạy đôn chạy đáo vay nợ để có tiền nhờ Interpol kiếm mày giùm mà vẫn công cốc! Mày mất 1 con bồ, còn tao mất cả gia sản thì tội ai nặng hơn! Nay gặp nhau ở đây, xin mày hãy hoàn tiền lại cho cố chủ!"
Lượng xem ra biết lỗi, móc túi lấy 2 ngàn:"Cầm lấy đừng phàn nàn! Lần sau tao đưa tiếp."
Thống cầm tờ tiền soi mấy vòng, chưa hết, còn thử bằng đủ các chất hóa học như lửa, Axit Hiđrôxit...để chắc chắn đây không phải tiền giả hay tiền âm phủ.
Xong đâu đó, mới nói:_"Tạm tha cho cái mạng dog của mày, bây giờ tao đi kiếm thằng Vũ để đòi 500 nghìn!"
Lưu Bị nói:_"Thằng Vũ hả? Hồi nãy thằng Phi nằm dài trên nền thều thào nói với nó cái gì đó mà tao thấy mặt nó biết thành xám xịt, đã khăn gói xin tao cho đón taxi lên Mông Cổ an dưỡng rồi!"
Thống gầm lên đầy uy lực, rồi lập tức nhảy lên xe tang phóng vù đi trước con mắt kinh ngạc của Bị và Lượng.
Thống đi xa rồi, Lượng mới nói:
_"Bệ hạ thấy thằng này dị nhân chưa?"
_"Ờ!"-Lưu Bị nói.
_"Thế cớ gì lại nhận nó làm quân sư?"-Lượng giậm chân.
Lưu bị gãi gãi đầu:_"Mới đầu tao cũng đâu có quen nó, tự nhiên đang ngồi ăn cơm trong triều cùng với vợ con tao thì nó ở đâu chạy vô hỏi tao có mua kem đánh răng không (!??), tao từ chối mãi, nó bèn giở mẹo ra lừa tao mua 1 lượng kem đủ xài trong 10 năm.
Thấy thằng này cũng khôn ngoan và giỏi ăn nói, mà mày thì đang nằm viện chẳng biết ngày nào ra, nên thuê nó dùng tạm. Ở đây cũng đã nửa năm rồi thì mày về, bây giờ bỏ nó đi cũng tội, đành nuôi vậy, dù cả nhà tao phải nhịn đói để phần cho nó..."
Nói đến đây Lưu Huyền Đức thở dài, Lượng vỗ vai:_"Người ta nói Lưu Bị tuyệt...NGU quả không sai! Thôi lỡ rồi! Mà bệ hạ có muốn nghe thần kể chuyện đời tư của nó không?
Cái này lấy từ nguồn tin lá cải của thằng Ý khi nó đến thăm bệnh em."
Rồi Lượng bắt đầu kể. Thì ra Bàng Thống có tự là Sĩ Nguyên, biệt danh Vịt Sồ, cao một mét hai bảy, nặng...bảy hai kí, xuất thân từ một gia đình quý tộc trong khu ổ chuột, nhà Thống ở cạnh nhà hàng xóm Thống, từ nhỏ Thống đã nổi tiếng gần xa là con nhà nghèo học...dở.
Bố Đội viên, mẹ hiền nhất xóm, ông nội thổi kèn đám ma, bà nội kết hoa đám cưới. Nhà có 9 đứa con thì hết 8 đứa là con gái, còn 1 đứa duy nhất là con...nữ. Thống ngoài trên thông thiên đường dưới tường địa lôi ra còn có máu văn nghệ, từng sáng tác ra nhiều bài thơ nổi tiếng in vào Sách Giáo Khoa như:
Từ trong hang đá đi ra,Vươn vai một cái rồi ta...đi vào.
Buổi tối trằn trọc băn khoăn,Rửa mặt tỉnh táo rồi ta lại nằm.
Ví dầu cầu ván đóng đinh, Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi. Khó đi mẹ dắt con đi, Con đi không được mẹ đi 1 mình.
Hoan hô cục trưởng Hà Đăng,Ấn cho tàu chạy băng băng như rùa.
Hoan hô anh La Văn Cầu,Cánh tay bị đứt nhưng đầu vẫn nguyên.
Nhớ quê ra đứng đỉnh đèo,Bỗng đâu thấy một chú mèo gâu gâu.
Anh đi công tác Cam Pu,
Chia chiến lợi phẩm ở tù ba năm.
Ta đi bầu cử tự do,Chọn người xứng đáng mà cho vào hòm....
và 1 số bài hát như:
Có những lúc chuyện nhỏ tưởng như là khó, có những lúc thấy lo nhưng mọi chuyện lại chẳng nhằm nhò, có lắm lúc ngặt nghèo tưởng như xong rồi đó nhưng nghĩ lại rồi mọi chuyện chẳng đáng mà lo.
Như hôm qua dẫn Điêu Thuyền đi dạo phố, xe bon bon rồi tự nhiên hết số, giận quá giận rồi gặp ngay thằng Lã Bố, dù bầm mắt nhưng đời cảm thấy vui hơn nhiều(???)

Ba thì da màu vàng, Mẹ thì da trắng xinh, Con lại đen hết mình, 3 màu da linh tinh, la là lá la la...Tan vỡ một gia đình.
Ba là xúc xích bò, Mẹ là xúc xích heo, Con là xúc xích gà, 3 xúc xích ngon ngon, la là lá la la...Nấu với mì ăn liền.
Ba là tên cướp vàng, Mẹ là tên cướp đô, Con là tên cướp tiền, 3 tên cướp lưu manh, la là lá la la..... Cướp hết 1 ngân hàng. Lung lay lung lay tình Mẹ, tình Cha, lung lay lung lay tội một mái nhà, lung lay lung lay tình Mẹ tình cha, Lung lay lung lay hai tiếng...ra toà !...
Vừa lúc Lượng kể xong, thì Thống quay về, trên tay dính đầy máu cùng xấp tiền 500 nghìn, vừa đi vừa đếm (Con người Bàng Thống đáng sợ thật, chẳng trách tại sao Gia Cát Lượng phải chạy nạn!!!).
Thống bình tĩnh nói:_"Anh rảnh thì vô bệnh viện nhi đồng xã thăm Vũ nhé, cậu ấy bị tai nạn giao thông tội lắm."(!!!!)
Lưu Bị thét lên rồi ngã lăn xuống hôn mê, tả hữu chích điện đến khi cháy khét mới tỉnh dậy được.
Lưu Bị lập tức đón xe lam đến thăm, thì Quan Vũ cũng vừa trút hơi thở cuối cùng (!!!).
Bị đập đầu ầm ầm vào la-va-bô khóc òa như con mình vừa mới thi đậu đậu học Y-Dược, vừa lúc đó lại được tin báo: _"Trương Phi tướng quân đã được bố tới đón!".
Lưu Bị nói trong nước mắt:_"Hơ? Bố nó chết...rồi...rồi...mà!?"
Tên lính nói:_"Thì thế mới thành vấn đề chứ lị!" (!!?)
Lưu Bị hú lên rồi ngã vật xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Sau khi được các y bác sĩ bỏ bê, Bị đã tự động hồi tỉnh (???).
Người đời sau có thơ nói rằng:
Bàng Thống gian tà hiếm có hai,
Giết trơn hai Hổ chẳng ghê tay.
Vịt Sồ chết dưới tay kẻ khác,
Thiên lý tuần hoàn báo ứng ngay!

Về đến triều, Lưu Bị khóc rống lên như chưa bao giờ được...cười:
_"Hai em của Trẫm đã chết cả, từ nay còn ai chơi Half-Life với trẫm nữa!"
Bàng Thống tiến lên nói:_"Xin bệ hạ đừng quá lo buồn mà ảnh hưởng tới cẩu thể (!!!), thần xin tổng suất binh mã quyết bình Việt Nam để an ủi bệ hạ phần nào!"
Lưu Bị trỏ tay vào Gia Cát Lượng, nói:_"Đã có thằng này làm, mày dây vào làm chi, ở nhà ngủ đi!"
Thống giật mình, run rẩy chỉ vào Gia Cát Lượng-hiện đang thộn mặt vì vẫn không tránh được nghĩa vụ quân sự:
_"Làm gì có cái lý ấy...Chẳng lẽ bệ hạ lại để cho một thằng "ngu thiên thu" như thằng này làm đội trưởng àh! Thế chẳng khác nào "giao trứng cho người khoái xơi ốp-la"! Bảo đảm 99,99% quân ta không chết cũng xin hàng! Bệ hạ minh xét!"
Lưu Bị nghe thấy thế cũng xiêu xiêu, nói với Thống:
_"Thôi được, ưu tiên phụ nữ(??!), chú mày muốn đâm đầu vào chỗ chết thì cứ việc, nhưng nhớ mua bảo hiểm an khang hưu trí trước khi đi!
Còn thằng Lượng, hiện bác tài chở lương thảo trong quân mới tự sát vì bị thằng Vân đánh tá lả vặt sạch, đang thiếu người, vả lại chú mày lái xe lăn cũng khá cừ, hay là tạm trám chỗ này đi!"
Lượng nghe khỏi phải lăn xả vào nơi lửa đạn súng ống, bèn bái tạ:_"Đội ơn bệ hạ! Thần xin đem cái đầu thằng Thống ra bảo đảm sẽ hoàn thành tốt công việc hèn hạ này."(??!)
Lưu Bị hài lòng, hạ lệnh cho Vịt và Khủng ngày mai phải lập tức lên đường, ai không lên đường thì ở nhà nuôi gà. Lệnh được ban ra, ai nấy thi hành.
Tối hôm đó, Thống đi ra tiệm mướn truyện thuê 20 cuốn Hỏa Phụng Liêu Nguyên ra tụng để trau dồi phép dùng binh, còn Lượng thì phải lao đi trong đêm tối mua xăng, rửa bu-gi cho xe, thay lốp, bơm hơi...cực nhọc vô cùng.
Vì thế, sáng mai khi Thống đã hành quân trước cả tiếng thì Lượng vẫn đang khò khò trong thùng xe.(!!!)
Đi được nửa ngày đường, có một tên quân chạy lên nói nhỏ với Thống.
Thống thất sắc hỏi binh sĩ:_"Này các cậu. Hôm nay cậu hướng dẫn viên du lịch của chúng ta nghỉ ốm, vậy ai có thể làm việc...ừm...thay cậu ấy!"
Khương Duy nhanh nhảu:_"Thưa Sếp, tôi làm được!"
Thống vui vẻ lắm. Duy hăng hái phóng ngựa lên trước dẫn đường.
Đi được thêm 10 tiếng vẫn chưa dừng, Bàng Thống mệt mỏi hỏi 1 ông già địa phương: _"Ê, nhóc, đây là vùng nào?"
Ông già vung vẩy tay, miệng ú ớ.
Thống bực mình quát lên:_"Mày làm trò hề đấy ah!"
Ông già cáu lên:_"Thằng NGU! Tao bị câm thì làm sao mà nói!" (???)
Rồi lại tiếp tục hoa chân múa tay loạn xạ cả lên,
Ngụy Diên hiểu được, lẩm nhẩm:_"Đây là xứ Wales...Anh quốc....bọn ngu ạ!"
Thống nghe được, nhéo mặt mình 1 cái:_"Ta đã sang England cơ đấy! Mà ta vượt biển lúc nào thế!????"
Rồi quát Duy:_"Thằng Duy! Mày làm hướng dẫn viên du lịch được lâu chưa!"
Duy nói to:_"Dớt à phiu áo ờ!" (Just a few an hour)Thống chết lặng:_"Em xin đoái công chuộc công"-Duy vội vàng-"Để em lên cây thám thính, tìm hướng Việt Nam."
Không hổ danh là "sát thủ trên cây đu đủ", với khả năng trèo cây số một Tây Thục, kẻ đã từng vặt sạch đu đủ nhà Trương Phi thì đây chính là "nghề của chàng".
Duy búng một cái nhảy phóc lên cây cột điện, nhìn ngó 1 hồi rồi báo cáo:_"Tầm nhìn xa trên 1 mét, nhìn xuống thì...không thấy gì hết!..."
Thống mắng yêu:_"Mày khôn lắm cơ thằng...ngu ạ! Lấy ống nước...à không...ống nhòm mà nhìn, mày cầm nhầm...kính lúp rồi!"
Duy nghe lời, cầm lấy ống nhòm soi soi, rồi lại nói:_"À, thấy lăng của Hồ chủ tịch rồi, vậy là Việt Nam cũng gần đây thôi" (???)
Thống nghi hoặc:_"Thiệt không đó cha!"
Duy quả quyết:_"Nếu không thiệt, tôi xin tặng cho ngài 1 năm nước rửa chén mà ngài đang sử dụng!" (??!)
Thống nghe vậy, hớn hở thúc ngựa đi phăm phăm, nửa tiếng sau đã tới Quỷ Môn Quan (!!?).Lại nói về tướng giữ Quỷ Môn Quan là Thạch Sanh-bấy giờ là đô úy, từ ngày đánh bại Tư Mã Ý thì đâm ra kiêu ngạo và lười chảy thây.
Ỷ mình giỏi nên đã đuổi việc Nguyễn Trãi và Trần Quốc Toản, suốt ngày ở trong phòng chơi Playstation 2, binh sĩ cũng kéo nhau đi nhảy đầm, không thèm luyện tập, có nhiều tên quân canh tối ngày say xỉn, uống đã rồi nằm la liệt trên thành.
Nay nghe tin quân địch đến, Thạch Sanh hách dịch:_"Cứ để chúng tới thì đã sao? Ta có "Tiếng hát át tiếng bom" mà lị, hi hi hi hi!!!!"
Thật không may, nhà máy thủy điện sông Đà mới bị thiên thạch rớt trúng nên toàn thành cúp điện, cũng có nghĩa là các vũ khí như mi-crô, ghi-ta điện, dàn âm thanh hiệu suất cao...tất cả đều useless! Thạch Sanh toát mồ hôi, nhưng để đỡ mất mặt với binh sĩ, bèn tập họp mọi người lại:
_"Thưa các anh em! Hiện quân giặc đang xâm phạm bờ cõi chúng ta! Với trách nhiệm là những tiểu nhân...à không...quân nhân bảo vệ miền biên cương của đất nước! Chúng ta hãy cố lên!"
Rồi Thạch Sanh la to:_"Đã đánh là không sợ chết!"
Binh sĩ vung giáo lên nườm nượp, hô vang đầy khí thế:_"Sợ chết! Sợ chết!" (???)
Thạch Sanh hùng hồn:_"Bị bắt là không hàng giặc!"
Binh sĩ hò reo vang trời:_"Hàng giặc! Hàng giặc!" (!!?)
Thạch Sanh gật gù rồi chắp tay sau lưng, rảo bước, vừa đi vừa nói:_"Các anh nên nhớ, với mỗi tên giặc bị giết, các anh sẽ được thưởng 1 đô-la! Nhưng nếu lấy tinh thần "vui là chính, thưởng là phụ" thì sẽ được người đời ca ngợi! Vậy ai có kiếm dùng kiếm, ai có gươm dùng gươm, ai không có cả gươm lẫn kiếm thì...về ngủ! Chém giết đến khi nào ngủm mới thôi! Ai chạy là ta báo cho phụ huynh biết! Rõ chưa!"
Lát sau, có tên quân tế tác chạy vào bẩm báo:
_"Thưa chúa công! 500 nghìn đô la đang tiến về phía chúng ta!"(??!)Thạch Sanh trợn mắt:_"Hả nhiều...tiền quá! Chạy thôi anh em!"Nói rồi, xách xe đạp chạy tuốt trước sự ngỡ ngàng của binh sĩ!
Vì thế quân của Thống đến nơi thì đã chiếm được Quỷ Môn Quan, lại được thêm số binh sĩ đầu hàng. Uy danh vang cả Ngụy-Thục-Ngô-Việt, trườn đến đâu binh sĩ đều cởi váy quy hàng đến đó (???), chẳng mấy chốc đã tăng từ 500 nghìn lên 1 triệu quân!Thạch Sanh từ ngày chạy trốn thì phải thay đổi chỗ ở liên tục do vừa đặt mông nằm xuống là nghe tin "Quân Thục đã chiếm được thành", thành thử khi nghe có ải Con Quỷ Một Giò do đô đốc trẻ Bi Rên-người khét tiếng bởi tài thầy bói đánh bại 82 vạn quân ngụy-cắm dùi ở đây thì vội vã mò tới.
Bi vốn ngưỡng mộ giọng hát Thạch Sanh trong lần coi TV tường thuật trực tiếp trận Quỷ Môn Quan nên dù 2 người chưa hề quen biết nhau, Bi vẫn mừng rỡ ra đón như...cha mong con.(???).
_"Ôi Thạch Sanh tướng quân, chẳng hay ngọn gió...độc nào đưa ngài đến nơi đây thế, chẳng hay đại tướng quân có khỏe không ạh?"-Bi kính cẩn. Sanh ỷ mình chức cao hơn, kiêu ngạo:
_"Khỏe mới đến thăm mày, mệt nằm bệnh dziện rồi!"(!!?)
Bi cung kính:_"Ngài mới đến chắc là đói rồi, chẳng hay có muốn dùng gì? Ở đây vừa nấu được 1 mẻ cám heo, nếu không chê xin ngài dùng tạm."
Thạch Sanh nghiêm nghị, xua tay:_"Thôi chú mày ăn đi, ta là quan thanh liêm, đâu thể ăn sang vậy được!"(???)
Bi nói tiếp:_"Bì chức vốn hâm mộ tài đức của tướng quân đã lâu, nay được diện kiến trư nhan thật là thỏa mãn. Tướng quân có biết, bì chức đã từng sưu tập hình của tướng quân rồi đem về lộng kiếng không?"
Sanh tức tối, suy diễn:_"Cha chả, chắc nó nói móc mình đây mà, cùng là ca kỹ ...nhầm...ca sĩ mà cạnh tranh không lành mạnh thế ah? Lộng kiếng tức là...liệng cống chứ còn gì!"(!!!)
Dù vậy Sanh vẫn tươi cười:_"Ủa, ta đâu có tặng hình có chữ kí đâu, làm sao chú mày có?"Bi toe toét:_"Ngài khiêm tốn quá, ngài cực kỳ nổi tiếng, hình của ngài được bỏ trong...bịch me bán trên toàn quốc mà!" (!!?)
Sanh nghe thấy thế liền hớn hở, đổi giận làm vui (May cho Bi, tránh được cái vạ như Lý Thái Tổ!!!).
Bi cung kính chắp tay hỏi tiếp:_"Chẳng hay ngài hạ cố đến đây có mang tin...xấu gì cho bì chức."(???)
Sanh trợn mắt:_"Chú mày không biết thật hay giả đò không biết thế?"
Bi ôn tồn:_"Dạ, là giả đò không biết ạ." (???)
Rồi tiếp:_"Mấy ngày nay bì chức biểu diễn thời trang trong nhà trẻ của xã, bọn trẻ có kháo nhau loáng thoáng nào là giá dầu thế giới đang tăng, Triều Tiên thử tên lửa, vấn đề môi trường....nhưng nóng nhất vẫn là việc cái bọn Dog Tam Quốc lại lì lợm đem quân sang xâm lược nước ta, cái này bì chức rất bức xúc!"
Sanh gắt lên:_"Tại sao mày biết mà không tới cứu tao?"Bi rên rỉ:_"Khổ quá ngài ơi, bì chức hiện nay đang đắt show lắm, các trường mầm non cứ mời tới tấp, không đi thì uổng, may tuần này các em được nhà trường dẫn đi thăm bố mẹ trong tù nên bì chức mới được rảnh rỗi ở nhà chứ!" (??!)
Rồi không đợi Sanh mở miệng, Bi nói luôn:_"Nay ngài đã đến đây, bì chức nguyện đem hết sức long phượng ra giúp đỡ, quyết lấy đuôi...à không...đầu của tướng giặc!"
Nói rồi quay vào nhà trong. Sanh tủm tỉm, hóa ra tên này dóc như cuội, vậy mà báo chí ca ngợi ầm lên là "Thần đồng Đất Việt".
Nhưng Sanh lập tức méo xệch khi thấy Bi trở ra với đầy đủ nai nịt giáp trụ.
Sanh lắm bắp:_"Bộ..bộ chú mày tính đánh tụi nó thiệt hả? Thần kinh có...dẫm phải đinh không?"
_"Ôi, ngài đoán cứ như thần vậy!"
-Bi reo lên._"Hiện trong thành có bao nhiêu quân?"-Sanh lo lắng.
Bi gãi cằm nhẩm nhẩm:_"Độ vài chục thằng!" (!!!)Sanh lập tức té xỉu! Bi quát thét tả hữu trói Sanh lại rồi đem vô khách sạn sang nhất thành để nghỉ ngơi! (Cái gì đây???)
Vừa lúc đó quân tế tác cho biết:_"Bẩm Bi đại nhân, tự nhiên ở đâu có cả lũ hơn triệu thằng kéo tới đòi mình giao thành!"
Bi tức giận dẫn vài chục trư binh (lính cưỡi heo) ụt ịt phóng ra ngoài thành. Hai bên giáp mặt nhau bày thành trận thế. Bi tế lợn xông ra:_"Tướng kia, đã biết mặt Thường Sơn Triệu Tử Bi chưa?" (???)
Bên kia Bàng Thống cũng xông tới:_"Tao mà thèm biết mặt thằng đi hát lô-tô ở hội chợ ah!"
Rồi vung chổi lông gà quát lên:_"Với cương vị là một lớp trưởng (???), tao yêu cầu mày giao nộp của rơi ngay, nếu không đừng trách tao tại sao cho hạnh kiểm YẾU cả năm!" (!!?)
Bi mắng lại:_"Tao đây đường đường là cháu ngoan Bác Hồ chuyên nghiệp, há lại sợ hạnh kiểm yếu sao!" (??!)
Rồi vung dao Thái sang đánh thì lập tức cung binh ném rác và trứng thối ra ào ào, đội quân của Bi tan vỡ ngay lập tức, phải chạy về thành cố thủ không dám đánh nữa. Thành của Bi làm bằng bê-tông cốt thép được xây bởi PMU 18 nên vô cùng...không vững chắc.
Nhưng Bàng Thống kiêu ngạo muốn chơi trò Tom và Jerry nên kiên nhẫn đóng trại trên đỉnh đồi gần đó với những cây cột điện tàn lá xum xuê đợi bên kia hết đồ ăn mò ra rồi mới tiến đánh.
Bi bại trận chạy về, ngày ngày đứng trên thành quan sát. Thạch Sanh đứng 1 bên hỏi:_"Địch đã đóng trại, lập dinh vững chắc, ta nên dùng kế gì?"
Bi nói đầy căng thẳng:_"Lúc này chỉ có hỏa công mới chơi lại thôi, vì vậy chúng ta cần có...diêm và hộp quẹt, khổ nỗi bà cụ bán tạp hóa trong thành vừa mới qua đời, lại không có con kế tự nên đống diêm và hộp quẹt để đó chẳng có ai bán, bì chức không mua được, thế mới khổ!"
Rồi quay lưng đi vào nhà:_"Cứ để vài ngày suy nghĩ ắt có kế hay."Tạm gác chuyện Bi, nói về Thống.
Lúc này đang chờ lương của Lượng tới thì nhận được hung tin:_"Trong vòng tuần này, lương không thể đến được!"
Thống kinh hãi:_"Cái gì, lương chỉ còn 3 ngày nữa là hết, không có lương ăn thì thành lũ quỷ đói ah! Tại sao lại có 1 tin hấp dẫn như vậy được."
Tên lính đưa tin nói:_"Thưa quân sư, nguyên nhân là do thừa tướng Gia Cát Lượng ngủ quên nên lúc dậy thì đã trễ, liền hấp tấp phóng xe đi với tốc độ ngang ngửa xe điện, cán chết 1 cụ già, hủy diệt 2 em nhỏ, hóa kiếp 3 chiến sĩ công an giao thông, cày nát 4 nhà dân và vô số các công trình công cộng khác. Hiện đang bị giam xe 1 tuần!"Thống hét lên rồi lăn quay bất tỉnh.
Quả nhiên 3 ngày sau lương hết, binh sĩ đói lòi mắt ra.
Bi trông thấy bèn mỉm cười:_"Phen này ta đã có kế phá bọn bay!"Rồi bảo tả hữu theo kế hoạch mà làm. Tối hôm đó, Ngụy Diên trong lúc đang vác gậy đi săn chuột để ăn, bỗng nghe văng vẳng ngoài trại:_"Bánh mì Sài Gòn đặc ruột thơm bơ, bánh mì Sài Gòn một ngàn mười ổ..." Diên hét lên:_"Bánh mì ơi!"Ngờ đâu ông bán bánh mì vẫn tảng lờ, Diên tức quá dẫn theo 50 vạn binh sĩ đuổi theo bắt. Ông bán bánh mì có gắn mô-tơ ở đuôi xe nên chạy vù vù như điện. Diên vừa đói vừa mệt, đuổi theo được 1 đoạn thì dừng. Bỗng đâu có tiếng heo kêu vang trời, một đoàn trư binh tay cầm dao Thái tập kích quân của Diên. 2 bên uýnh nhau đến tảng sáng thì quân Diên chết la liệt, Diên vì biết chút võ Hồng Kông với võ tự do nên đã chạy thoát.
Về đến trại, Thống quát tả hữu lôi Diên ra chém. May nhờ Gia Cát Lượng điện thoại đến Diên mới được tha. Thống nói:_"Lần sau mà làm tổn hao quân binh nữa là tao "làm gỏi" đó con ạ!"
Nhưng Diên đói quá nên chỉ vâng vâng dạ dạ suông rồi ngày hôm sau vẫn chứng nào tật nấy, sáng hôm sau nhác thấy bà bán xôi, Diên lấy tiếp 25 vạn quân ra đuổi bắt. Lại bị phục kích, nhưng Diên khảng khái hát bài ca hùng tráng để khích lệ tinh thần quân sĩ:_"Thù xưa tao quyết không hề phai! Nhè tao mà chúng mày...bợp tai! Dẫu mặt chai quyết tâm tao báo thù, tao chấp nhận đi tù, không chấp nhận bị hù....Cho chúng mày hộc máu!"
Sau khi hát xong, hai bên lao vào hỗn chiến nhau, Diên bị thua ôm mặt mày bầm tím, máu me chạy về. Thống quát lên:
_"Đồ khốn, mày làm tiêu của tao 75 vạn quân một cách lãng nhách mà chả được cái dog gì! Quân vô dụng! Chém!"
1 tên bộ tướng thưa:
_"Thưa Bàng quân sư, Ngụy Diên tướng quân tuy đã phạm vào quân lệnh nhưng đây là một con người dũng cảm, không nên chém!"
Thống sẵng giọng:
_"Hừ! Nói thử xem, nếu...ngứa tai thì tao tha cho!"
Tên bộ tướng thưa:_"Ngụy Diên tướng quân có lần khi bị giặc vây chặt, tình thế tối nguy cấp vẫn hô to đầy khí khái:"Tây Thục muôn năm!"
Thống ngạc nhiên, liếc nhìn bộ mặt đầy máu của Diên, rồi hỏi:_"Có chuyện đó thật không? Khi nào?"Tên bộ tướng tiếp:_"Dạ, mới...nãy."(?!!)Thống xúc động trào nước mắt, bèn cho tiền Diên ra nhà hàng Kentucky gần đó ăn tạm (Ăn no rồi Diên bỏ đi giang hồ luôn, không về trại nữa!).
Ở trại bên kia, Bi Rên mừng rỡ:_"Kế hoạch của ta thành công một nửa rồi!"
Sanh thắc mắc:_"Sao? Sao?"Bi tủm tỉm:_"Tôi mấy ngày nay không ăn uống, không ngủ nghỉ, không vệ sinh cá nhân đứng đây trồng cây chuối quan sát thì thấy quân Thục đang đói thối mồm ra, giờ chỉ cần 1 mẹo nhỏ là có thể diệt sạch hoàn toàn chúng!" Sanh nhăn nhó:"Cụ thể cái nào! Mày nói kiểu nước đôi thế thì bố tao cũng chả hiểu được!"
Bi bình tĩnh giải thích:_"Theo tình hình hiện nay, trại Thục đang bị nạn đói hành hạ nên binh sĩ canh phòng lỏng lẻo, bì chức lại biết hiện có tướng Thục là Khương Duy, giỏi mà lanh chanh, giờ chắc cũng đang ngắc ngư vì hungry.
Vì vậy chúng ta hãy sai người bí mật gửi cho hắn vài...con mực khô.
Đói mờ cả mắt ắt hắn chẳng còn thời gian kiếm củi, chắc chắn hắn phải nhè tạm lều trại mà làm nhiên liệu, khi thấy có lửa cháy rồi ta xua quân sang bắt lấy Bàng Thống là được!"Sanh tươi cười bật một ngón tay cái ra khen:_" Trời, không ngờ một người đàn ông tầm thường như mày lại có những kế sách...tầm bậy đến như vậy! Mày dụng binh chẳng khác...chuyện cổ tích!"Nói rồi tiến hành ngay. Quay về trại Thục, Bàng Thống lúc này vô cùng hối hận vì đã cho tiền Ngụy Diên đi ăn, còn mình phải...nhịn đói.
Chân nam đã chân xiêu, Thống đi lùng bắt những binh sĩ có đồ ăn. Ngửi thấy mùi thơm ở trại phía Tây, Thống như lên cơn điên nhào ngay tới.
Thấy binh sĩ đang chia nhau húp cái gì đó.
Thống quát hỏi:_"Ăn được không?"
Rồi chụp ngay lấy. Binh sĩ gào lên:_"Không được ăn!"Thống ăn hết, thì ra là súp măng cua của người nhà binh sĩ gửi lên. Binh sĩ ôm nhau khóc như ri. Thống mặc kệ. Chưa đã đói, liền đi kiếm đám khác.
Thấy 2 binh sĩ đang khiêng cái thùng gì đó, có vẻ là đồ ăn, Thống gầm lên:_"Được ăn không?"
Rồi giở trò cũ ra. Lần này chính Thống nhăn nhó:_"Ăn...không được!"
Hóa ra đó là...phân ngựa mang đi đổ. Thống lợm giọng ói hết mật xanh mật vàng và cả đồ ăn khi nãy ra.
Bây giờ còn đói hơn khi nãy nữa! Loạng choạng một hồi rồi té ngã xuống, nhìn thấy gần mình có một cái bảng có ghi "Đồi Vịt Quay".
Thống kinh hãi kêu lên:_"Đây là đồi Vịt Quay mà đạo hiệu của ta là Vịt Sồ, thật bất lợi cho ta!"
Vừa lúc đó, Thống nhăn mặt:_"Hình như có cái mùi gì...khen khét quanh đây thì phải!??"
Rồi lấy tay bịt mũi, vừa đi vừa kêu:_"Khét quá....khét quá...khét không chịu được! Chắc là có thằng nào nổi hứng đốt nhà hay sao ấy???
Khét quá!"Rồi "phừng phừng" 2 tiếng rõ to, một ngọn lửa bốc cao hơn 10 trượng tỏa khói ngùn ngụt giữa đêm đen. Binh sĩ náo loạn, chạy va vào nhau chết vô số.
Thống hoảng vía, chạy lung tung, lửa đã lan dần ra các trại, chói sáng cả trời đất như đang giữa trưa.
Thống túm một "ngọn đuốc sống" lại hỏi:_"Thằng nào hút xì ke mà để lửa lan ghê quá vậy mày!?"
Tên quân cuống lên:_"Duy tướng quân nướng mực sơ sẩy để lửa bén vào lều của em lúc em đang ngủ....Thôi, đừng hỏi nữa, để em đi tắm cái đã, nóng quá!"
Thống buông tên lính bị cháy ra rồi chạy đi tìm Duy, được một lúc thì thấy Duy đang hùng hục tưới nước chữa cháy. Lát sau hết nước, Duy loay hoay đến phát tội.
Thống quát lên:_"Hết nước rồi thì lấy...xăng mà tưới! Cái thằng dốt như con chốt!"Rồi Thống xách hai can xăng ra tưới...biểu diễn, lửa được xăng thì còn "lợi hại gấp 2 lần".
Thống bị một phen hú vía, hết dám chơi ngu!
Vừa lúc đó có tiếng còi đồ chơi "Tò tí te" nổ ra! Một đoàn quân hùng dũng tiến vào thành. Binh sĩ Thục bị đập chết vô số. Bản thần Duy và Thống bị hãm vào giữa trận, tình thế tối nguy cấp!
Tạm gác lại chuyện ấy, nói về Khủng Long tiên sinh.
Trái hẳn với tình cảnh khốn đốn của Vịt Sồ tiên sinh. Ngài Khủng Long ngày nào cũng ngồi một chỗ đớp cơm tù đến bỏ mứa. May nhờ có Lưu Bị đến năn nỉ mấy bác công an:
_"Việc binh hay ở cái sự thần tốc, mấy bác nhốt cổ thằng Lượng thế này thì chết em rồi! Thôi để con em ngồi tù thay nó nhé, con em cũng ở tù vài lần vì "đánh công an gây thương tích" nên quen rồi (!!!)! Sao, không được ah? Thế em đưa các anh 1 triệu đô thì các anh cho con em đi tù nhé (???), ừ ừ, cám ơn các anh lắm, các anh vậy mới xứng là người phá hoại luật pháp chứ! Phải không? Hề hề hề."Các anh công an cầm tiền rồi nói:
_"Bệ hạ quá khen rồi! Đây là trách nhiệm của chúng tôi mà! Hi hi hi!!!"
Lượng cảm ơn cứu mạng nên đâu dám chậm trễ. Với vận tốc 5 km/ ngày, Lượng rề rề trên con đường Nam tiến.
Vừa hay đến nơi thì thấy cảnh tượng thật ngoạn mục, khói lửa mù trời, sáng rực. Lượng giật mình thất sắc:
_"Chết chưa! Đốt lửa trại vui thế mà không có phần ta nhé!" (??!)
Rồi đạp ga phóng vèo lên. Xe vào cổng trại, Lượng nhảy xuống, vừa địng ngoác mõm ra chửi thì trợn mắt lên khi thấy Thống và Duy đang bị trói trên 2 cây cột hình thánh giá, xung quanh một đám binh lính ở trần, mặc quần rơm vừa đi vừa múa thành một vòng tròn, lâu lâu lại hú lên như mọi.
Thống giẫy giụa, hét lên:_"Cái gì mà giống...tế thần quá vậy nè!"
Lượng kinh hãi khi thấy bọn chúng chất củi xung quanh hai cây cột. Lượng nghĩ:
_"Thằng Duy mình coi như cha nuôi (???), không thể không cứu. Còn thằng Thống, tuy nó là một thằng đại gian ác nhưng nó cũng có vài điểm tốt chứ, mình nhớ hồi đi học, giờ kiểm tra, lúc mình và Điêu Thuyền không học bài, nó bày cho cả hai, mặc dù nó và Điêu Thuyền 10 còn mình chỉ có 1 nhưng mình vẫn rất vui vì nó có lòng bày mình (!!?).
Mới đây nữa, mình thiếu của nó 1 nghìn mà không bị nó giết như những thằng bạn khác thì nó cũng thương mình đấy chứ, vậy mình phải trả ơn mới được!"
Rồi lấy bao tay và khẩu trang đeo vào, tiếp đó, lôi trong gầm xe một con gà ra.
_"Con gà này là bữa ăn của nó, nhưng giờ có thể cứu được nó!"
Nghĩ đoạn, Lượng hét lên:_"Ê! Bọn thổ dân! Quà của Gia Cát tiên sinh cho bọn mày đây!"
Rồi con gà bay một đường Pa-ra-bôn tuyệt đẹp, hạ cánh cái bịch xuống trước mặt 1 tên. Im lặng 1 giây. Im lặng 2 giây. Im lặng 3 giây.
Rồi..._"Á! Ai ném cái này thế! Gớm quá!"_"Đừng...Đừng quăng cho tao! Tao ghét gà lắm! Nhất là gà dịch!" (!!?)_"
Trời ơi! Nhà thằng nào có đám giỗ hay sinh nhật thì lụm đem về dùng đi!"
Giữa lúc hỗn loại đó, Lượng dũng cảm lao ra như 1 anh hùng, nhổ 2 cây cột vác lên lưng chạy! Được 2 mét thì phì phò té dập mặt! Phải chạy vô thành hỏi mượn Bi Rên cây kéo rồi trở ra cắt (??!)
Cả 3 cùng chạy nước rút về xe của Lượng nhưng xe đã bi lửa chiên thơm lừng! Đành phải bỏ xe, trông hướng Bắc mà chạy.
Khương Duy trèo lên búng từ cây này sang cây khác, trốn vào rừng.
Trên đường đua bây giờ chỉ còn mỗi mình Khủng Long-Vịt Sồ và "các fan hâm mộ" chạy theo sau đòi xin tí huyết thôi.
Lượng vừa chạy vừa nghĩ ra 1 kế, ông liền cởi đồ ra, quần áo, tuốt tuồn tuột.
Thống trợn mắt:_"Mày làm cái trò gì mà "hấp dẫn" thế này!"
_"Tao cởi đồ cho nó nhẹ, chạy nhanh!"-Lượng hồng hộc
Thống thắc mắc:_"Mày nghĩ mày có thể chạy nhanh hơn "những cô gái chân dài" phía sau ah?"
Lượng lắc đầu:_"Không! Tao chỉ cần chạy nhanh hơn...mày là được rồi!"Thống nghe thấy thế sợ quá, bèn bắt chước Lượng. Cả 2 chạy qua bao nhiêu thành phố thì phụ nữ và trẻ em đều trốn tịt trong nhà bấy nhiêu vì quá phản cảm.
Nhưng cuối cùng cả 2 vẫn bị bắt khi đang chuẩn bị vào thành phố thứ năm với sự "chờ đợi" của tổ chức "Cấm truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy".
Sau khi bị cả hội khuyến mãi món "răng môi lẫn lộn", cả 2 bị bắt trói giải lên Lê Chiêu Thống.
Thống thấy mặt hai ông, quát lên:_"Láo! Tội xâm lược, cướp của, giết người, gián điệp có thể tha (???), nhưng tội truyền bá hình ảnh "người lớn" khắp phố phường cho các em nhỏ và các quý bà chiêm ngưỡng thoải mái như vậy thì phải chém!
Dù sao tao cũng có quen biết Lưu Bị chút ít nên sẽ hỏi đáp chúng mày một vài câu trước khi hạ thủ, trả lời được, tao cho quần vá áo rách về nước, trả lời không vừa ý tao thì "ngồi trên nóc tủ mỉm cười sau nải chuối"!
Bao tiếng xùm đi! Rồi, thằng Lượng xéo ra ngoài, để tao tra khảo thằng Thống rồi sau đó mày vô."
Lượng xéo rồi, Chiêu Thống mới hỏi:
_"Nếu ngươi gặp quân ta sang hàng ngươi thì ngươi sẽ làm gì?"
Bàng Thống đáp nhanh:_"Tôi sẽ cán chết ngay!"Chiêu Thống gật gù, rồi hỏi tiếp:
_"Nếu ngươi gặp ta trên đường thì ngươi sẽ làm gì?"
Thống đáp không tới 1 giây:_"Tôi sẽ kính cẩn vái lạy!"
Chiêu Thống hài lòng, hỏi tiếp câu cuối:
_"Nếu Lưu Bị sai ngươi đi xâm lược nước ta lần nữa, ngươi sẽ nói sao?"
Bàng Thống mỉm cười:_"Không! Thưa ngài!"Chiêu Thống an lòng, sai người hầu đưa tiền xe ôm cho Bàng Thống về nước.
Trước khi đi, Thống bảo nhỏ Lượng các câu trả lời (đã bị đảo lộn nhưng Lượng không biết). Lượng lẩm bẩm học thuộc lòng rồi run rẩy bước vào.
Thống hỏi:
_"Nếu ngươi gặp quân ta sang hàng ngươi thì ngươi sẽ làm gì?"
Lượng toe toét:_"Tôi sẽ kính cẩn vái lạy!"
Thống tái mặt, nhưng vẫn hỏi tiếp:
_"Nếu ngươi gặp ta trên đường thì ngươi sẽ làm gì?"
Lượng cười, trả bài:
_"Tôi sẽ cán chết ngay!"
Đến lúc này thì Thống không nhịn được nữa bèn đập bàn và quát:
_" Mày trêu ngươi tao đấy hả, không muốn sống nữa hả thằng dog??"
Lượng mỉm cười lịch sự, nhã nhặn trả lời:
_"Không! Thưa ngài!" (!!!)
Không biết tính mạng của Khủng Long tiên sinh sẽ ra sao, xem tiếp hồi sau sẽ rõ


Responses

0 Respones to "Tam Quốc Chí hồi 9"

 

Categories

Recent Comments

Popular Posts

Return to top of page Copyright © 2010 | Platinum Theme Converted into Blogger Template by HackTutors