Tình hình đang hỗn loạn, thời gian quân giặc tràn vào chỉ còn tính từng giây. Trong lúc đó, bỗng xuất hiện một chàng trai trẻ. Là anh hùng hay không thì không biết, chỉ biết đúng lúc chàng trai ra sân bay thì... hết dzé nên đành ở lại chiến đấu. Chàng này không thích "rít" book, tính tình ít "say", mừng giận không hề lộ ra mặt. Đầu lúc nào cũng kè kè cái mũ lưỡi trai hiệu Ơ-cao. Chàng là kẻ có chí lớn, từ bé chỉ thích kết giao với những kẻ bợm nhậu, đã quen với cảnh bia chảy lạc rơi, nhậu nhoè nhằng nhịt. Chàng họ Lưu, tên Sọt, hiệu Huỳnh Đức. Nghĩ mình sắp được đem ra làm món nhậu cho giặc khăn vàng của Rác, Huỳnh Đức thở dài:
- Sống vì nhậu, chết cũng vì nhậu, âu là hạnh phúc lắm thay!
Bỗng đằng sau có hai tiếng người vọng lại:
- Chí lí! Vị huynh đài đài này nói đúng lắm.
Huỳnh Đức quay mặt lại. Trước mặt chàng là hai người cao lớn, trông dáng khoẻ tựa trâu bò. Một người râu dài, mặt nghiêm nghị như cảnh sát giao thông. Tay cầm thanh Long đao có khắc chữ XXX theo lối cổ tự rất hoàng tráng. Một người mặt đỏ như Fireman, quai nón xồm xoàm, nhìn trông như Mafia hàng anh chị. Sau khi làm wen, Huỳnh Đức biết tên hai người là Quan Đan Trường và Lưu Diệc Phi.
Cả ba nói chuyện, đàm đạo với nhau rất tâm đàu ý hợp. Liền mở hội ăn thề, kết nghĩa anh em tại một khu vườn vừa mới đào. Đại sư huynh họ Lưu, Nhị sư huynh họ Quan, tiểu đệ tên là Phi. Vậy là ngàn đời sau, trong giới ăn nhậu vẫn còn lưu tên của ba anh em Lưu - Quan - Phi. Bỗng nhiên, đang trong lúc làm lễ, một con cẩu chạy ngang wa, không đợi chi, tam sư đệ liền cầm cục gạnh ném chết ngay con cẩu. Vặt lông, cắt tiết, rồi nướng lên mà làm bữa nhậu với các sư huynh. Ba người cùng nhậu vui vẻ. Đại huynh nói, tay cầm cái "thủ":
- Đây! Ta kính hai đệ một chum!
Nhị đệ cũng ăn theo:
- Hảo huynh đệ, mời!
Họ cứ thản nhiên như vậy, Rác đã đến chân thành...
Bốn mươi vạn giặc khăn vàng của Rác tới chân thành U Châu. Rác ta ra lệnh cho quân lui ra, một mình chạy vào bờ thành hét lớn:
- Lưu Điên đâu? Mau ra đây! Ta cho mi thời hạn 1 block 6 giây để suy nghĩ. Nếu mi không đầu hàng, ta sẽ... lấy đầu của mi ra hàng nhậu!
Đoạn, Rác quay lại thuộc hạ của mình, ra lệnh:
Đếm cho ta!
Thuộc hạ của Rác đồng thanh:
- Đếm thì đếm!
- One!
- Two!
- ... - Five!
- "Kíp sai lừn" - Bỗng một tiếng hô trong thành rõng rạc vang lên.
- Ếk-kíu-mi, cho thêm 1 block nữa được không?
- Hahaha... Rác cười lớn - Cuối cùng thì bọn bay đã sợ rùi a`? Ngoan lắm! Nhưng ta không cho block nào nữa đâu! Mày tưởng hoà mạng miễn phí hả? Mau gọi thái giám Lưu Điên ra đây!
Cổng thành từ từ mở ra...
Trước mặt đám giặc khăn vàng là Lưu Sọt, Quan Đan Trường, Lưu Diệc Phi. Lưu Sọt khẩn thiết xin thưa:
- Đại ka nhân nghĩa đạo đức, đừng chém bọn em phải tội! Bọn em sẽ đưa đại ka đi thăm thú khắp các lầu xanh lầu đỏ của U Châu, đại ka chịu hông?
- Hahaha... Xảo ngôn! Gọi Điên ra đây!
Quan Đan Trường nói:
- Ấy, đại ka bớt nóng, để em tặng đại ka mấy kái album em mới phát hành, nghe xong đại ca mê lun. Bài ca Mi-Ya-Hee nhé!
- Héhéhé... Thằng này điên rồi, tao cần gì Đan Trường, tao có cả trăm album của Lương Bàng... à quên, Bằng Quang đây!
Cuối cùng, Rác cáu tiết nói:
- Hừ... đùa đủ rồi đấy! Mau gọi Lưu Điên ra đây!
- Nhưng Lưu Điên cùng thuộc hạ của ổng trốn sang hải đảo rồi ạ!
- Hừ đồ ham chết sợ sống! Bay đâu, vào san fẳng kái thành này cho ta!
Tức thì, trời nổi con bão lớn. Mây đen mịt mù kéo tới, sấm chớp nổ kinh thiên động địa. Chẳng biết động đất ở Hồng Kông làm sao lại chạy sang U Châu. Quan Đan Trường bay vút lên nóc thành U Châu, mặc cho bầu trời vẫn đang ca điệu Rock and Ron. Trường thét lên:
- Kẻ nào đập một quán Ka-Ra-Ô-Kê, phá một Kĩ viện ta đều không cho toàn thây!
Quân lính của Rác nghe thấy thế kinh hãy lùi xa 3 mm. Riêng mình Rác phi ngựa tiến vào thành, quát lớn:
- Ông đây chưa biết sợ là gì - Tay rác vung thanh trường kích, múa viu viu như Tôn Ngộ Không.
Trường bay xuống, cầm thanh đại đao nặng 8,2 kg, khua khoắng luoạn xị! Không ngờ bổ trúng đầu Rác, Rác vong mạng. Đứng giữa xác chết của Rác - một danh tướng thời bấy giờ, lòng Trường buồn khôn xiết. Bỗng cất thành lời:
- Nếu có nước mắt, nếu có yêu thương
Mênh mông dòng sông
Thì thầm cùng em...
Giọng hát du dương của Trường đã làm cho quân khăn vàng khóc thút thít, bỏ giắp đầu hàng. Vậy là quân số dưới trướng của Rác nay đã trở thành của Lưu Sọt, Diệc Phi, Đan Trường. Đồng thời việc dẹp giặc khăn vàng cũng làm cho 3 anh em họ lừng danh thiên hạ.
Lại nữa, khi Lưu Sọt dẹp tan đám giặc khăn vàng, hai hạ tướng của Rác là Trương Xương, Trương Thịt (Trương Lương, Trương Bảo) dẫn đám tàn quân chạy trốn khỏi sự truy kích của Sọt. Bỗng thấy một đám quân mã kéo toàn cờ red xông ra chặn road. Một tướng đi đầu, mình cao bảy thước, mắt đỏ như saphia, râu dài như râu ngô. Nom mặt trông chẳng khác gì Devil. Viên tướng đó là ai? Xương hét lớn:
- Hào kiệt nào xong ra chặn đường, ta không mang theo tiền mặt, dùng thẻ tín dụng nhé!
- Mày đùa à? Nơi rừng rú thế này làm gì có ngân hàng mà đổi thẻ tín dụng? Một là mày đưa tiền, hai là chít! Nhân tiện nói lun danh tính: Ta họ Tào tên Lao, tự xưng Yếu Đức. Là tướng tài number one thời nay đấy.
Thịt đang im lặng bỗng lên tiếng:
- Hum nay, rơi vào tay ngài, tui không còn gì để nói. Chỉ xin ngài cho tui gọi một cuộc về nhà để lo hậu sự.
- Không lằng nhằng, điện thoại của tao cắt sóng rùi, chưa trả tiền. Bay đâu? Thịt nó!
Vậy là khăn vàng đã trở thành khăn tăng, công này nghiễm nhiên rơi vào tay Tào Lao.
Lại nữa, nói về Lưu Sọt, khi biết tin Sọt đã chiến thắng, Lưu Điên từ hải đảo đi một chuyến tàu tốc hành về U Châu để.... nhận mặt người thân. Ngàn đời sau, sử sách vẫn còn ghi rõ:
Khi đi Điên chỉ chân không
Khi về Điên đã lông bông tốc hành
Một sự vô tình, khi đánh giặc khăn vàng, Sọt đã cứu được một người tên Đổng Lác - Cũng là một tên tướng xảo quyệt thời bấy giờ. Hắn có lần đã được tạp chí Now city bình chọn là một trong 10 người lươn lẹo nhứt năm. Khi cứu Đổng Trác dzề trại, Đổng Trác hỏi:
- Ba ngài làm chức quan chi?
Sọt nói:
- Chân trắng!
Lác khinh khỉnh, không thèm đáp lại. Sọt bỏ đi, Phi cả giận, chửi bới ỏm tỏi:
- Khốn thật! Thằng cha này láo wé! Chúng ta đã lăn lộn "vào sinh ra sống" để cứu nó, dzậy mà nó lại khinh người thế à? Để em cho nó ăn kẹo đồng.
Tức thì, Phi rút trong túi ra khẩu lục bạc, Sọt nhìn thấy, ngăn lại:
- Thằng ngu này, giá đạn đang lên, đợi khi nào hạ xuống anh em mình xử nó không muộn.
Trường đồng tình:
- Chí lí, dạo này đen wé! Casino nó chẳng cho kiếm chác gì cả, phải tích kiệm chứ!
Nhưng Phi vẫn còn tức tối.
Muốn biết tính mạng Đổng Lác thế nào, hồi sau sẽ rõ...
TAM QUỐC CHÍ Hồi 2
Lác tên thật là Họng Dính (Trọng Dĩnh), quê ở Lâm Thao, quận Lũng Tây, làm thái giám... à quên, thái thú Hà Đông. Lúc ấy, vì Lác ngạo mạn nên Phi muốn vào trại tặng kẹo đồng cho Lác ngay. Nghĩ thế nào lại thôi. Chắc tại vì Phi độ lượng, biết Lác già móm răng, không nhai nổi kẹo đồng nên thôi. Nhưng nỗi tức vẫn còn trong lòng Phi, biết tính em mình vậy, Sọt nói:
- Chấp chi nê kái thằng rà móm răng đó! Anh dẫn chú đi quận khác, XXX một phen cho đã đời, OK?
Nghe dzậy, Đan Trường từ lâu vẫn ngáy khò khò trong chăn bỗng thò mặt ra:
- Casino đi anh ơi, nghe nói trong đóa có mấy nhỏ cute lắm, mình không có money để rờ thì see chi biết!
Sọt tiếp:
- Ý chú mày thế nào?
Nghe đến mấy nhỏ cute, mắt Phi bỗng long sòng sọc:
- Được! Đi! Ta không nên bỏ lỡ cái niềm dzui này lại!
Vậy là ba anh em bỏ doanh trại của Đổng Lác để đi Casino.
Lại nữa, nói đến Tào Lao, hắn sau khi giết Xương, Thịt thì móc túi bọn chúng, cũng kiếm chác được chút ít. Vậy là Lao quyết định quân ở lại, một mình hành tẩu giang hồ, ra quán Casino rờ mấy nhỏ cute. Trớ trêu thay, đó cũng chính là quán mà Sọt đến....
Tào Lao đến Casino. Bỗng gặp Sọt đang mải mê ngắm nghía mấy nhỏ mình iu thích, Lao hét lớn:
- Cẩu tặc! Mắt ếch của mày đâu xứng nhìn nàng! Biến ra khỏi đây mau.
Đang mải mê ngắm nghía, giật mình khi nghe tiếng hét của Lao, Sọt đau tim, ngã ngửa làm đổ cả bàn ghế, nước tea dây hết vào chiếc áo mới mượn từ hiệu cầm đồ. Cả đám người ngồi gần đó cười hà hà như... cẩu dại, nói Sọt là wê mùa.
Sọt đau wá, liền khóc:
- Bít thía ta nghe lời hai đệ, mang theo cái áo mưa giấy thì đã không đến nỗi, bây giờ bít lấy áo đâu mà đền cho ông chủ cầm đồ đây.
Thấy đại ca rên la thảm khốc, Phi thương lăm, liền quát:
- Thằng khốn kia! Sao mày dám đụng vào bệnh yếu tim lâu năm của anh tao? Hum nay tao liều sống với mày?
Tức thì, Phi cầm cây xà mâu vừa mới rèn được ra chém tên họ Tào. Tào nhìn thấy Phi cứ cầm mâu khuâ khoắng loạn xị, ngứa mắt bèn... quay số gọi ngay cho police 113, yêu cầu bắt ngay tên quấy rối trật tự trị an. Đúng lúc đó thì chủ quán Casino ra can ngăn:
- Xin hai quan khách đừng động thủ, có gì từ từ gọi thịt cẩu lên, vừa uống rượu, vừa chơi tiến lên mà đàm đạo, giải quyết sự bức xúc. Chứ cứ đánh nhau thế này thì cả hai bác phải đóng tiền bảo hiểm... nhân thọ cho cái quán của em!
Nghe lời, Lao kéo ghế xuống ngồi cùng bàn với Sọt. Phi cũng hậm hực, ngồi xuống. Trường đỡ Sọt dậy, cả bốn người cùng ngồi chung một bàn. Bỗng Lao mỉm cười:
- Một mĩ nữ thì đâu có gì đáng kể, cho ông! Để tôi gọi mĩ nữ thật sự của quán này lên, Điêu Tàu đâu em?
Bỗng ngay trước mặt Sọt, Phi, Trường xuất hiện một mĩ nhân, người chẳng ra người, ma chẳng ra ma ---> Dị hợm! Mặt mày thì thanh tao, cao quí, mọc ra rất nhiều nốt ruồi duyên. Da fẳng lì như dùng Ô liu thô thô y fác! Má không cần đánh phấn cũng hồng như viên than đang cháy trong lò. Quả thật là một tuyệt mĩ rai nhân, ngàn năm hiếm thấy. Thấy được chết liền!
Labels: Tam Quốc Chí chế
Responses
0 Respones to "Tân Tam Quốc Chí Chế"
Post a Comment