Tân Tam Quốc Chí Chế



TAM QUỐC CHÍ Hồi 1
Tình hình đang hỗn loạn, thời gian quân giặc tràn vào chỉ còn tính từng giây. Trong lúc đó, bỗng xuất hiện một chàng trai trẻ. Là anh hùng hay không thì không biết, chỉ biết đúng lúc chàng trai ra sân bay thì... hết dzé nên đành ở lại chiến đấu. Chàng này không thích "rít" book, tính tình ít "say", mừng giận không hề lộ ra mặt. Đầu lúc nào cũng kè kè cái mũ lưỡi trai hiệu Ơ-cao. Chàng là kẻ có chí lớn, từ bé chỉ thích kết giao với những kẻ bợm nhậu, đã quen với cảnh bia chảy lạc rơi, nhậu nhoè nhằng nhịt. Chàng họ Lưu, tên Sọt, hiệu Huỳnh Đức. Nghĩ mình sắp được đem ra làm món nhậu cho giặc khăn vàng của Rác, Huỳnh Đức thở dài:

- Sống vì nhậu, chết cũng vì nhậu, âu là hạnh phúc lắm thay!
Bỗng đằng sau có hai tiếng người vọng lại:
- Chí lí! Vị huynh đài đài này nói đúng lắm.
Huỳnh Đức quay mặt lại. Trước mặt chàng là hai người cao lớn, trông dáng khoẻ tựa trâu bò. Một người râu dài, mặt nghiêm nghị như cảnh sát giao thông. Tay cầm thanh Long đao có khắc chữ XXX theo lối cổ tự rất hoàng tráng. Một người mặt đỏ như Fireman, quai nón xồm xoàm, nhìn trông như Mafia hàng anh chị. Sau khi làm wen, Huỳnh Đức biết tên hai người là Quan Đan Trường và Lưu Diệc Phi.
Cả ba nói chuyện, đàm đạo với nhau rất tâm đàu ý hợp. Liền mở hội ăn thề, kết nghĩa anh em tại một khu vườn vừa mới đào. Đại sư huynh họ Lưu, Nhị sư huynh họ Quan, tiểu đệ tên là Phi. Vậy là ngàn đời sau, trong giới ăn nhậu vẫn còn lưu tên của ba anh em Lưu - Quan - Phi. Bỗng nhiên, đang trong lúc làm lễ, một con cẩu chạy ngang wa, không đợi chi, tam sư đệ liền cầm cục gạnh ném chết ngay con cẩu. Vặt lông, cắt tiết, rồi nướng lên mà làm bữa nhậu với các sư huynh. Ba người cùng nhậu vui vẻ. Đại huynh nói, tay cầm cái "thủ":

- Đây! Ta kính hai đệ một chum!

Nhị đệ cũng ăn theo:

- Hảo huynh đệ, mời!

Họ cứ thản nhiên như vậy, Rác đã đến chân thành...

Bốn mươi vạn giặc khăn vàng của Rác tới chân thành U Châu. Rác ta ra lệnh cho quân lui ra, một mình chạy vào bờ thành hét lớn:

- Lưu Điên đâu? Mau ra đây! Ta cho mi thời hạn 1 block 6 giây để suy nghĩ. Nếu mi không đầu hàng, ta sẽ... lấy đầu của mi ra hàng nhậu!

Đoạn, Rác quay lại thuộc hạ của mình, ra lệnh:

Đếm cho ta!

Thuộc hạ của Rác đồng thanh:

- Đếm thì đếm!

- One!

- Two!

- ... - Five!

- "Kíp sai lừn" - Bỗng một tiếng hô trong thành rõng rạc vang lên.

- Ếk-kíu-mi, cho thêm 1 block nữa được không?

- Hahaha... Rác cười lớn - Cuối cùng thì bọn bay đã sợ rùi a`? Ngoan lắm! Nhưng ta không cho block nào nữa đâu! Mày tưởng hoà mạng miễn phí hả? Mau gọi thái giám Lưu Điên ra đây!

Cổng thành từ từ mở ra...

Trước mặt đám giặc khăn vàng là Lưu Sọt, Quan Đan Trường, Lưu Diệc Phi. Lưu Sọt khẩn thiết xin thưa:

- Đại ka nhân nghĩa đạo đức, đừng chém bọn em phải tội! Bọn em sẽ đưa đại ka đi thăm thú khắp các lầu xanh lầu đỏ của U Châu, đại ka chịu hông?

- Hahaha... Xảo ngôn! Gọi Điên ra đây!

Quan Đan Trường nói:

- Ấy, đại ka bớt nóng, để em tặng đại ka mấy kái album em mới phát hành, nghe xong đại ca mê lun. Bài ca Mi-Ya-Hee nhé!

- Héhéhé... Thằng này điên rồi, tao cần gì Đan Trường, tao có cả trăm album của Lương Bàng... à quên, Bằng Quang đây!

Cuối cùng, Rác cáu tiết nói:

- Hừ... đùa đủ rồi đấy! Mau gọi Lưu Điên ra đây!

- Nhưng Lưu Điên cùng thuộc hạ của ổng trốn sang hải đảo rồi ạ!

- Hừ đồ ham chết sợ sống! Bay đâu, vào san fẳng kái thành này cho ta!

Tức thì, trời nổi con bão lớn. Mây đen mịt mù kéo tới, sấm chớp nổ kinh thiên động địa. Chẳng biết động đất ở Hồng Kông làm sao lại chạy sang U Châu. Quan Đan Trường bay vút lên nóc thành U Châu, mặc cho bầu trời vẫn đang ca điệu Rock and Ron. Trường thét lên:

- Kẻ nào đập một quán Ka-Ra-Ô-Kê, phá một Kĩ viện ta đều không cho toàn thây!

Quân lính của Rác nghe thấy thế kinh hãy lùi xa 3 mm. Riêng mình Rác phi ngựa tiến vào thành, quát lớn:

- Ông đây chưa biết sợ là gì - Tay rác vung thanh trường kích, múa viu viu như Tôn Ngộ Không.

Trường bay xuống, cầm thanh đại đao nặng 8,2 kg, khua khoắng luoạn xị! Không ngờ bổ trúng đầu Rác, Rác vong mạng. Đứng giữa xác chết của Rác - một danh tướng thời bấy giờ, lòng Trường buồn khôn xiết. Bỗng cất thành lời:

- Nếu có nước mắt, nếu có yêu thương
Mênh mông dòng sông
Thì thầm cùng em...

Giọng hát du dương của Trường đã làm cho quân khăn vàng khóc thút thít, bỏ giắp đầu hàng. Vậy là quân số dưới trướng của Rác nay đã trở thành của Lưu Sọt, Diệc Phi, Đan Trường. Đồng thời việc dẹp giặc khăn vàng cũng làm cho 3 anh em họ lừng danh thiên hạ.

Lại nữa, khi Lưu Sọt dẹp tan đám giặc khăn vàng, hai hạ tướng của Rác là Trương Xương, Trương Thịt (Trương Lương, Trương Bảo) dẫn đám tàn quân chạy trốn khỏi sự truy kích của Sọt. Bỗng thấy một đám quân mã kéo toàn cờ red xông ra chặn road. Một tướng đi đầu, mình cao bảy thước, mắt đỏ như saphia, râu dài như râu ngô. Nom mặt trông chẳng khác gì Devil. Viên tướng đó là ai? Xương hét lớn:

- Hào kiệt nào xong ra chặn đường, ta không mang theo tiền mặt, dùng thẻ tín dụng nhé!

- Mày đùa à? Nơi rừng rú thế này làm gì có ngân hàng mà đổi thẻ tín dụng? Một là mày đưa tiền, hai là chít! Nhân tiện nói lun danh tính: Ta họ Tào tên Lao, tự xưng Yếu Đức. Là tướng tài number one thời nay đấy.

Thịt đang im lặng bỗng lên tiếng:

- Hum nay, rơi vào tay ngài, tui không còn gì để nói. Chỉ xin ngài cho tui gọi một cuộc về nhà để lo hậu sự.

- Không lằng nhằng, điện thoại của tao cắt sóng rùi, chưa trả tiền. Bay đâu? Thịt nó!

Vậy là khăn vàng đã trở thành khăn tăng, công này nghiễm nhiên rơi vào tay Tào Lao.

Lại nữa, nói về Lưu Sọt, khi biết tin Sọt đã chiến thắng, Lưu Điên từ hải đảo đi một chuyến tàu tốc hành về U Châu để.... nhận mặt người thân. Ngàn đời sau, sử sách vẫn còn ghi rõ:

Khi đi Điên chỉ chân không
Khi về Điên đã lông bông tốc hành

Một sự vô tình, khi đánh giặc khăn vàng, Sọt đã cứu được một người tên Đổng Lác - Cũng là một tên tướng xảo quyệt thời bấy giờ. Hắn có lần đã được tạp chí Now city bình chọn là một trong 10 người lươn lẹo nhứt năm. Khi cứu Đổng Trác dzề trại, Đổng Trác hỏi:

- Ba ngài làm chức quan chi?

Sọt nói:

- Chân trắng!

Lác khinh khỉnh, không thèm đáp lại. Sọt bỏ đi, Phi cả giận, chửi bới ỏm tỏi:

- Khốn thật! Thằng cha này láo wé! Chúng ta đã lăn lộn "vào sinh ra sống" để cứu nó, dzậy mà nó lại khinh người thế à? Để em cho nó ăn kẹo đồng.

Tức thì, Phi rút trong túi ra khẩu lục bạc, Sọt nhìn thấy, ngăn lại:

- Thằng ngu này, giá đạn đang lên, đợi khi nào hạ xuống anh em mình xử nó không muộn.

Trường đồng tình:

- Chí lí, dạo này đen wé! Casino nó chẳng cho kiếm chác gì cả, phải tích kiệm chứ!

Nhưng Phi vẫn còn tức tối.

Muốn biết tính mạng Đổng Lác thế nào, hồi sau sẽ rõ...


TAM QUỐC CHÍ Hồi 2

Lác tên thật là Họng Dính (Trọng Dĩnh), quê ở Lâm Thao, quận Lũng Tây, làm thái giám... à quên, thái thú Hà Đông. Lúc ấy, vì Lác ngạo mạn nên Phi muốn vào trại tặng kẹo đồng cho Lác ngay. Nghĩ thế nào lại thôi. Chắc tại vì Phi độ lượng, biết Lác già móm răng, không nhai nổi kẹo đồng nên thôi. Nhưng nỗi tức vẫn còn trong lòng Phi, biết tính em mình vậy, Sọt nói:

- Chấp chi nê kái thằng rà móm răng đó! Anh dẫn chú đi quận khác, XXX một phen cho đã đời, OK?

Nghe dzậy, Đan Trường từ lâu vẫn ngáy khò khò trong chăn bỗng thò mặt ra:

- Casino đi anh ơi, nghe nói trong đóa có mấy nhỏ cute lắm, mình không có money để rờ thì see chi biết!

Sọt tiếp:

- Ý chú mày thế nào?

Nghe đến mấy nhỏ cute, mắt Phi bỗng long sòng sọc:

- Được! Đi! Ta không nên bỏ lỡ cái niềm dzui này lại!

Vậy là ba anh em bỏ doanh trại của Đổng Lác để đi Casino.

Lại nữa, nói đến Tào Lao, hắn sau khi giết Xương, Thịt thì móc túi bọn chúng, cũng kiếm chác được chút ít. Vậy là Lao quyết định quân ở lại, một mình hành tẩu giang hồ, ra quán Casino rờ mấy nhỏ cute. Trớ trêu thay, đó cũng chính là quán mà Sọt đến....

Tào Lao đến Casino. Bỗng gặp Sọt đang mải mê ngắm nghía mấy nhỏ mình iu thích, Lao hét lớn:

- Cẩu tặc! Mắt ếch của mày đâu xứng nhìn nàng! Biến ra khỏi đây mau.

Đang mải mê ngắm nghía, giật mình khi nghe tiếng hét của Lao, Sọt đau tim, ngã ngửa làm đổ cả bàn ghế, nước tea dây hết vào chiếc áo mới mượn từ hiệu cầm đồ. Cả đám người ngồi gần đó cười hà hà như... cẩu dại, nói Sọt là wê mùa.

Sọt đau wá, liền khóc:

- Bít thía ta nghe lời hai đệ, mang theo cái áo mưa giấy thì đã không đến nỗi, bây giờ bít lấy áo đâu mà đền cho ông chủ cầm đồ đây.

Thấy đại ca rên la thảm khốc, Phi thương lăm, liền quát:

- Thằng khốn kia! Sao mày dám đụng vào bệnh yếu tim lâu năm của anh tao? Hum nay tao liều sống với mày?

Tức thì, Phi cầm cây xà mâu vừa mới rèn được ra chém tên họ Tào. Tào nhìn thấy Phi cứ cầm mâu khuâ khoắng loạn xị, ngứa mắt bèn... quay số gọi ngay cho police 113, yêu cầu bắt ngay tên quấy rối trật tự trị an. Đúng lúc đó thì chủ quán Casino ra can ngăn:

- Xin hai quan khách đừng động thủ, có gì từ từ gọi thịt cẩu lên, vừa uống rượu, vừa chơi tiến lên mà đàm đạo, giải quyết sự bức xúc. Chứ cứ đánh nhau thế này thì cả hai bác phải đóng tiền bảo hiểm... nhân thọ cho cái quán của em!

Nghe lời, Lao kéo ghế xuống ngồi cùng bàn với Sọt. Phi cũng hậm hực, ngồi xuống. Trường đỡ Sọt dậy, cả bốn người cùng ngồi chung một bàn. Bỗng Lao mỉm cười:

- Một mĩ nữ thì đâu có gì đáng kể, cho ông! Để tôi gọi mĩ nữ thật sự của quán này lên, Điêu Tàu đâu em?

Bỗng ngay trước mặt Sọt, Phi, Trường xuất hiện một mĩ nhân, người chẳng ra người, ma chẳng ra ma ---> Dị hợm! Mặt mày thì thanh tao, cao quí, mọc ra rất nhiều nốt ruồi duyên. Da fẳng lì như dùng Ô liu thô thô y fác! Má không cần đánh phấn cũng hồng như viên than đang cháy trong lò. Quả thật là một tuyệt mĩ rai nhân, ngàn năm hiếm thấy. Thấy được chết liền!
[Read More...]


Truyện chế Tây Du Kí cải biên



TIỆC VUỜN ĐÀO, ANH HÙNG KẾT NGHĨA
CHÉM KHĂN VÀNG, HÀO KIỆT LẬP CÔNG


thế lớn trong thiên hạ cứ tan rồi hợp hợp rồi tan..

chính sự ngày 1 đổ nát lòng người nào lọan,giặc cướp nổi lên như ong. khi ấy ở đất CỰ LỘC,có 1 nhà 3 anh em:anh cả là TRƯƠNG GIÁC em hai là TRƯƠNG BẢO,em út là TRƯƠNG LƯƠNG.

TRƯƠNG GIÁC do thi trượt đại học nên phải về quê hái thuốc kiếm tiền, 1 hôm đang hái thuốc thì gặp 1 cụ già râu tóc bạc phơ gọi TRƯƠNG GIÁC vào động trao cho 3 quyển sách và bảo rằng"đây là cuốn bí quết làm giàu của BILL GATE",cuốn thứ 2 có tên là"ĐÒ HỌA VÀ LẬP TRÌNH" con cuốn thứ3 có tên là"HACKER VÀ 36 CÁCH HACK".Con hãy giữ cho kĩ và chuyên tâm luyện tập để lấy sức giúp cho đời,nếu có chút tà tâm thì sẽ bị trời chu đất diệt.

TRƯƠNG GIÁC hỏi tên cụ thì cụ nói là" tên ta là INTEL"rồi biến mất.
TRƯƠNG GIÁC được 3 quyển sách đem về ngày đêm học tập không bao lâu đã là GIÁM ĐỐC công ty phần mềm bảo mật.

Tháng giêng năm184 VIRUS máy tính bắt đầu hoành hành máy tính hỏng hàng loạt,TRƯƠNG GIÁC bèn hạ giá sản phẩm bảo mật để ai cũng có thể mua được.
Người dân thấy vậy liền tôn TRƯƠNG GIÁC lên làm ĐẠI HIỀN HACKER,từ đó GIÁC có ý muốn trở thành vua và lập ra đạo quân khăn vàng, trên mỗi cái khăn đều in bốn số chín nên được gọi là đạo quân VÀNG 4 số 9 (thời đó nghèo thí mồ à cứ nghe đến vàng là người ta khoái nên đạo quân này rất đông, còn đông hơn cả quân triều đình)
được tin trên vua bèn triệu đại tướng quân HÀ TIẾN điều binh đi chống giặc 4số 9 trong khi ấy có 1 toán quân 4 số 9 xâm phạm vào bờ cõi U CHÂU. Quan thái thú ở đó là LƯU YÊN liền triệu quan hiệu úy CHÂU TĨNH đến bàn luận, TĨNH nói
_Quân giặc nhiều quân ta ít sao ông không treo bảng chiêu mộ quân sĩ thì mới có thể chống lại được
khi bảng treo đến TRÁC quận thì có 1 vị anh hùng tới ứng mộ.Người đó không thích đọc sách (kém hiểu biết^_^), tính ôn hòa,ít nói,vốn có chí lớn,chỉ thích kết giao với người nổi tiếng và VIP, người này cao 1m7 nặng 60 kg sức khỏe hoàn toàn bình thường đề nghị giữ sức khỏe cẩn thận cảm ơn >_<, hai tay dài quá đầu gối hai tai chảy xuống gần vai, mắt trông thấy tai mặt đẹp như ngọc, họ LƯU tên BỊ nickname là HUYỀN ĐỨC.Nhà HUYỀN ĐỨC rất nghèo nên HUYỀN ĐỨC phải đi giặt chiếu và đóng dép dể sông qua ngày,lúc này HUYỀN ĐỨC đã 28 tuổi,đọc xong bảng mộ quân HUYỀN ĐỨC đứng thở dài thì có 1 người nói to lên rằng:

_Đại trượng phu như ông sao không đem sức mình ra mà giúp nuớc còn đứng đây thở dài phỏng có ích gì

HUYỀN ĐỨC ngoảnh lại nhìn thì thấy người ấy mình cao 8 thứơc ( trên 1m7),đầu báo,râu hùm,mắt tròn,tiếng vang như loa phát thanh của phường,HUYỀN ĐỨC thấy dung mạo khác thường bèn lại hỏi họ tên: Người đó nói:

_tôi họ TRƯƠNG tên PHI, tên chữ là DỰC ĐỨC. TRƯƠNG PHI vốn là con nhà giàu, gia tư ngoài trang trại ruộng vườn còn có 2 sòng bac lớn nhất nhì LASVEGAS ( 1 cái đứng thì nhất và 1 cái đứng thứ nhì ^_^ ), 2 vũ trường cũng lớn nhất nhì CHINA lúc bấy giờ và 1 công ty chuyên sản xuất rượu XO.Tuy nhà giàu nhưng TRƯƠNG PHI lại rất tôt bụng hay quan tâm đên những người xung quanh nhất là những người nghèo, thường đem quần áo và lương thực đi phát không và làm rất nhiều việc tốt nhưng lại không hề đòi hỏi gì nên được bà con yêu quí đặt cho cái tên thân mật là TRƯƠNG FREE ( ý nói ông họ TRƯƠNG làm gì cũng miễn phí).Khi TRƯƠNG FREE nghe HUYỀN ĐỨC kể là HUYỀN ĐỨC cũng muốn ra đánh giặc lắm nhưng lo sức mình không đủ làm chuyện lớn nên mới thở dài.TRƯƠNG FREE liền nói

_Nếu ông đã có chí lớn thì tôi cũng xin đem sức lực và của cải ra giúp đỡ,gì chứ tiền và vàng đây không thiếu!

HUYỀN ĐỨC mừng lắm.Hai người cùng vào bèn rủ nhau vào quán uống rượu
đang đánh chến thì có 1 người cao lớn, lục lưỡng đẩy 1 cỗ xe đến cửa,vào hang ngồi phịch xuống gọi to
_Cho ly wishky nhanh lên để ta uống xong còn vào thành ứng mộ
HUYỀN ĐỨC nhìn thấy người ấy cao 9 thước,râu dài 2 thước,mắt đỏ như gấc,môi như tô son,mắt phượng mày tằm oai phong lẫm liệt. HUYỀN ĐỨC bèn mời ngồi cùng ngưòi ấy nói:
_Tôi họ QUAN tên VŨ tên chữ là TRƯƠNG SINH sau đổi thành VÂN TRƯỜNG nhân thấy có đứa thổ phỉ ăn hiếp dân tôi giết chết rồi đi phiêu bạt đã 5,6 năm rồi nghe ở đây có lệnh chiêu binh nên tới đây nhằm đem chút sức mọn của mình ra giúp nước
HUYỀN ĐỨC đem chí của mình ra nói, VÂN TRƯỜNG mừng lắm. Bèn cùng với HUYỀN ĐỨC về nhà TRƯƠNG FREE bàn việc lớn, FREE nói sau nhà tôi có vườn đào đang nở hoa đẹp lắm,ngày mai ta nên làm lễ tế trời đất ở trong vườn rồi 3 chúng ta kết nghĩa anh em sau mới có thể tính chuyện lớn
HUYỀN ĐỨC và VÂN TRƯỜNG đều nói:
_Như thế tốt lắm!
Ngày hôm sau sủă soạn trâu đen ngựa trắng và các vật tế trong vườn đào,ba người đốt hương lạy hai lay thề rằng:
_Chúng tôi là LƯU BỊ,QUAN VŨ,TRƯƠNG PHI, dẫu rẵng không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, song đã kết làm anh em thì có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu
,xin dốc lòng tân trung báo quốc.Nếu ai bội nghĩa quên ơn thì trời người cùng giết Thề xong tôn HUYỀN ĐỨC lên làm anh cả VÂN TRƯỜNG thứ hai còn TRƯƠNG FREE làm em út.Sau đó thì mổ trâu đặt tiệc tụ họp dũng sĩ trong làng được 300 người ,cùng đến vườn đào uống rượu thật say .Hôm sau 3 người sửa soạn khí giới ,đương còn lo không có đủ phương tiện thì thấy báo có 2 người lái buôn chở 2 xe côngtennơ xe máy xe đạp các loại tới trại .HUYỀN ĐỨC nói
_Thực là trời giúp ta
Nói đoạn 3 người cùng ra cửa trại đón .nguyên 2 người khách ấy là lái buôn lớn chuyên đi buôn hàng xuyên quốc gia ,vừa rồi mới đánh được 1 chuyến hàng từ KOREA về nhưng đang đi giữa đường thì bị bọn cướp đường hăm dọa nên phải ghé vào đây .HUYỀN ĐÚC mời 2 người vào trại ,làm rượu khoản đãi và nói rằng mình đang cần mua xe để đi đánh giặc giúp dân .Hai người kia nghe thấy vậy liền tặng hết số xe đạp và xe máy xịn của mình và còn thêm vào đó 500.000 USD với 1000 cân sắt để làm vũ khí.
HUYỀN ĐỨC cảm tạ 2 người khách rồi tiễn họ lên đường ,sau đó sai thợ rèn đánh 2 thanh kiếm. VÂN TRƯỜNG đánh 1 thanh long đao nặng 80 cân. TRƯƠNG FREE đánh 1 cây xà mâu dài 1 trượng 8 thước. Mỗi người làm 1 bộ giáp họp dũng sĩ lại hơn 500 người cùng tới gặp CHÂU TĨNH. CHÂU TĨNH lại đưa họ tới gặp LƯU YÊN. 3 người thi lễ xong nói rõ họ tên,LƯU BỊ nói rõ tôn phái và được LƯU YÊN nhận làm cháu
Vài hôm sau, có tin báo tướng giặc 4 số 9 là TRÌNH VIỄN CHÍ đem 5 vạn quân đến đánh. LƯU YÊN sai 3 anh em HUYỀN ĐỨC dẫn 500 quân ra trước phá giặc ( đánh giặc mà keo thí mồ >_< ). Đúng lúc này vũ khí của 3 người cũng được làm xong ( hên^^ ) HUYỀN ĐỨC nhận lấy 2 thanh kiếm của mình thì thấy 1 cái dài 1 cái ngắn mà lại chỉ có mỗi 1 lưõi để bổ mà thôi HUYỀN ĐỨC cầm lên thì thấy kiếm nặng khác hẳn những cái kiếm mà mình dùng bèn gọi thợ rèn lại hỏi, thợ rèn nói là

_Tuy cặp song kiếm này nặng thật nhưng bổ đâu là chết đấy, cái dài thì tấn công ngắn để phòng thủ. Người ta gọi nó là phong cách JAPAN đó ạ

HUYỀN ĐỨC vốn từ bé ít học lại không thích đọc sách nên chẳng cần biết JAPAN là gì đành liều dùng thử.

Đến lượt QUAN VŨ thì là 1 thanh long đao rất đẹp trên lưỡi đao có đề chữ "GREAT DRAGON", còn cây xà mâu của TRƯƠNG FREE có đề chữ "FAST SNAKE" (thông cảm nha vì thời này đang mở cửa thị trường nên hơi tí là nó dùng tiếng anh)

Lúc này 3 người vui vẻ dẫn quân ra ngênh chiến thấy quân giặc ai cũng xõa tóc trên trán có buộc 1 cái khăn vàng đề 4 số 9 (9999).HUYỀN ĐỨC phóng xe ra tả có VÂN TRƯỜNG hữu có TRƯƠNG FREE

TRÌNH VIỄN CHÍ thấy quân của HUYỀN ĐỨC ít hơn 100 lần quân mình nên khinh thường sai phó tướng là ĐẶNG MẬU ra đánh. TRƯƠNG PHI cầm mâu phống xe ra đâm trúng vào bụng ĐẶNG MẬU làm cho hắn chệch tay lái đâm đầu xuống đất chết luôn
TRÌNH VIỄN CHÍ thấy vậy liền rú ga lao vào định chém trộm TRƯƠNG FREE thì từ đâu VÂN TRƯỜNG lao ra chém 1 nhát xả TRÌNH VIỄN CHÍ ra làm 2 đoạn. Quân giặc thấy TRÌNH VIỄN CHÍ chết thê thảm như vậy liền vác ngược giáo quay xe chạy thẳng. HUYỀN ĐỨC thúc quân vào đánh cho quân giặc 1 trận tơi bời, giặc ra hàng vô số kể. Nhưng có một điều lạ là người giết được nhiều giặc nhất lại không phải là TRƯƠNG FREE hay VÂN TRƯỜNG mà lại là ông anh cả HUYỀN ĐỨC, không biết làm sao để giải thích chuyện trình độ đột ngột tăng cao này TRƯƠNG FREE liền kéo 1 tên lính bị lĩnh thẹo của HUYỀN ĐỨC vào hỏi. Tên lính thưa:
_Dạ thưa tướng quân hổng phải là ông tai to đó giỏi giang đâu ạ, mà chỉ vì 2 thanh kiếm cái dài cái ngắn của ổng chúng tôi chưa gặp bao giờ nên không biết cách ứng phó ra sao bèn đứng yên chịu chết thôi ạ
TRƯƠNG FREE nghe thấy vậy liền cho tên lính này 100 USD và bảo là không được nói với ai chuyện này ( HUYỀN ĐỨC mà nghe thấy chắc tự ái chít)
Hôm sau LƯU YÊN nhận được email của quan thái thú THANH CHÂU tên là CUNG CẢNH, báo tin đang bị giặc 4 số 9 vây, thành sắp vỡ, xin cho quân đến cứu. LƯU YÊN liền kíp sai HUYỀN ĐỨC dẫn 5000 cùng với CHÂU TĨNH quân đi cứu thành THANH CHÂU
Giặc thấy có quân đến cứu liền chia quân ra đón đánh, HUYỀN ĐỨC thấy quân mình ít sơ không chống lại nổi bèn lui quân 30 dặm rồi bảo QUAN, TRƯƠNG rằng:
_Giặc nhiều ta ít tất phải dùng binh pháp mới phá được
Bèn sai VÂN TRƯỜNG dẫn 1000 quân phục bên tả núi, TRƯƠNG FREE dẫn 1000 quân phục bên hữu núi, hẹn rằng khi nào có tiếng chiêng thì cùng kéo ra tiếp ứng.
Hôm sau HUYỀN ĐỨC cùng CHÂU TĨNH dẫn quân ra đánh trống hò reo thẳng tiến. Quân giặc vội vã kéo ra đón đánh HUYỀN ĐỨC lui binh ngay. Giặc thừa thế đánh tràn. vừa qua sườn núi HUYỀN ĐỨC ra lệnh khua chiêng. Hai đạo quân tả hữu xô ra HUYỀN ĐỨC thúc quân quay lại ba mặt giáp đánh, quân giặc thua to chạy đến dưới thành THANH CHÂU, quan thái thú CUNG CẢNH cũng đem dân binh ra trợ chiến, quân giăc bị chết rất nhiều, giải được vong vây cho THANH CHÂU.

Đời sau có thơ khen HUYỀN ĐỨC rằng:
Bầy mưu dặt mẹo khéo ra công,
Đôi hổ chung quy kém một rồng,
Buổi mới đã nên công trạng lớn,
Chia ba chân vạc đáng anh hùng.

Trong lúc đó trùm giặc 4 số 9 là TRƯƠNG GIÁC đang bị vây con 2 em của hắn là TRƯƠNG LƯƠNG và TRƯƠNG BẢO là đang chống nhau với CHU TUẤN và HOÀNG PHỦ TUNG nhưng lại thua luôn phải lui về TRƯỜNG XÃ, dựa vào bụi rậm mà đóng trại. Đến lúc nửa đêm thì bị quân của CHU TUẤN đến dùng mẹo hỏa công đốt trại, TRƯƠNG LƯƠNG, TRƯƠNG BẢO cố chết tìm đường chạy bỗng thấy 1 toán quân kéo ra chặn đường tướng đi đầu là TÀO THÁO, THÁO thúc quân đánh vào giết hơn 1 van quân giặc. LƯƠNG, BẢO cố gắng lắm mới chạy được. THÁO vào yết kiến CHU TUẤN, HOÀNG PHỦ TUNG rồi lên đường đuổi theo TRƯƠNG LƯƠNG, TRƯƠNG BẢO ngay
Nhắc lại HUYỀN ĐỨC dẫn QUAN, TRƯƠNG đang đi tới DĨNH XUYÊN thì quân giặc đã bị phá rồi liền đem quân tới giúp LƯ THỰC. Đang đi giữa đường thì gặp 1 toán lính đang áp giải 1 xe tù HUYỀN ĐỨC lại gần thì giật mình khi thấy người ngồi trong xe lại chính là LƯ THỰC. HUYỀN ĐỨC vội xuống xe hỏi thăm, LƯ THỰC nói:
_ Ta vây đánh TRƯƠNG GIÁC sắp sửa thắng, chỉ vì TRƯƠNG GIÁC dùng tà thuật nên còn dùng dằng chưa phá được. Triều đình sai viên hoạn quan là TẢ PHONG đến dò xét, Họ TẢ đòi ăn của đút nhưng quân ta lương ăn còn lo thiếu lấy đâu ra của để cung phụng hắn nên hắn về khai láo là ta nhát chết không dám ra đánh vì thế ta mới bị áp giải về. LƯ THỰC đã bị bắt bây giờ HUYỀN ĐỨC có tới cũng chẳng làm được gì, QAN VŨ khuyên nên về TRÁC QUẬN. HUYỀN ĐỨC nghe theo.
Đi được 2 ngày, bỗng thấy trước mặt có tiếng hò reo HUYỀN ĐỨC cùng QUAN, TRƯƠNG lên trên gò cao để xem thì thấy quân HÁN đang thua to, GIẮC 4 số 9 đông như kiến cỏ lại thấy có lá cờ đề "ĐẠI HIỀN HACKER" rất lớn. HUYỀN ĐỨC nói:
_ TRƯƠNG GIÁC đây rồi, đánh ngay đi!
3 người phóng xe thúc quân ra đánh. Lúc ấy TRƯƠNG GIÁC đang thừa thắng đuổi ĐỔNG TRÁC, bỗng gặp 3 người chẹn đánh, quân GIÁC hoảng loạn phải thua chạy đến ngoài 50 dặm
Ba người cứu được ĐỔNG TRÁC về trại TRAC hỏi 3 người hiện đang làm gì HUYỀN ĐỨC thưa:
_ Chưa có quan tước gì!
TRÁC khinh thường không thèm đáp lại.
HUYỀN ĐỨC bỏ đi. TRƯƠNG FREE cả giận nói:
Thằng cha này láo quá, ta lăn lộn vào chỗ chết để cứu hắn mà hắn đã không cảm ơn thì chớ lại còn khinh thường, nếu không giết nó sao hả được giận này?
Nói rồi cầm dao vào trướng định giết ĐỔNG TRÁC.
Đó chính là:
Nhân tình thế thái vẫn xưa nay
Ai biết anh hùng lúc trắng tay!
Nếu được người người như DỰC ĐỨC,
Trên đời hẳn hết kẻ không hay!
Muốn biết tính mạng ĐỔNG TRÁC thế nào, xem hồi sau sẽ rõ

[Read More...]


 

Categories

Recent Comments

Popular Posts

Return to top of page Copyright © 2010 | Platinum Theme Converted into Blogger Template by HackTutors