Tam Quốc Chí hồi 5



Hồi 5: Giáo dục nhân tài, Gia Cát Lượng nghiêm khắc,Trên Titanic, Tam Đại Vương bàn việc.


Lại nói về Gia Cát Lượng. Sau khi có được Ngụy Diên và Khương Duy, ông mừng còn hơn cha chết(!!!). Ông ra sức đào tạo, bồi dưỡng chúng để trở thành "Thần Đồng Đất Thục". Từ Enfamama cho đến thuốc lú, không một loại nào mà 2 thằng nhỏ không được uống để kích thích trí thông minh.
Ông còn vạch ra một kế hoạch rèn luyện vô cùng khốc liệt: Sáng-Cầm, Kỳ, Thi, Hoạ; Chiều-Văn, Sử, Địa, Anh; Tối-Toán, Lý, Hoá, Sinh(!!!).Vốn ham chơi hơn ham học nên dĩ nhiên Ngụy Diên bị stress rất nặng. Hơn nữa, "Trùm Nhà Trẻ" vốn hâm mộ câu danh ngôn "Không có gì quý hơn độc lập, tự do" nên vô cùng khó chịu khi bị bắt cóc và nuôi như heo công nghiệp.
Từ đó, ý nghĩ làm phản đã bắt đầu hình thành trong tâm hồn "non nớt như bùn nhớt" của Diên.Và cuối cùng, cơ hội nổi loạn cũng đã tới khi Gia Cát Lượng đưa cho Diên tiền học phí. Diên lập tức thể hiện sự ngoan ngoãn của mình bằng cách bùng học đi chat.
Hí hửng vì đã chơi được anh già Thừa tướng một vố. Diên nhắm tít mắt bước vào quán net.
Vừa đặt mông ngồi xuống, liếc sang bên cạnh một phát, Diên đã hồn vía lên mây khi phát hiện ra người cạnh mình không hề xa lạ, đó là Đại Thừa Tướng đương triều, đang tranh thủ tí thời gian rảnh để giao lưu trực tuyến với bồ.(!!!)
Mặc dù đã cẩn thận đổi máy, vặn nhỏ âm thanh nhưng Diên vẫn bị Lượng tóm cổ khi đang len lén trả tiền chuồn khỏi quán.Mặt Lượng lúc ấy đỏ như đèn giao thông. Sau khi sai quân sĩ nọc Diên ra thọc lét. Lượng mới trói lủng lẳng Diên lên cây mít trước nhà, tra khảo:
_"Thằng dog! Tao cho mày ăn học đàng quàng, mong cho mày thành phân...à không...thành nhân mà mày nỡ chơi đểu tao đấy ah!"
Diên mếu máo:_"Dạ con đâu dám..."
Lượng gằn giọng:
_"Cãi à!"Rồi cho Diên một đấm,
Diên khóc:_"Thừa tướng, con biết rằng chơi là việc nhỏ, học là việc lớn..."
Lượng ngắt lời:_"Biết luật còn phạm luật, đáng tội gì đây!"
Diên tiếp:_"...Hic, nhưng không làm được việc nhỏ thì làm quái gì được việc lớn!"
Lượng cứng họng, ngẫm một hồi cũng thấy...đúng đúng, nhưng với cá tính lì lợm và ngoan cố của một Đại Thừa Tướng, Lượng vẫn ngang tàng:
_"Bây giờ tao hỏi mầy 3 câu, trả lời đúng được 1 câu tao thả, trả lời không được câu nào...mốt tao thả!"
Diên tuy là "Trùm Nhà Trẻ", cướp của khồng ghê tay nhưng "Tuổi thơ tài đã lạ" nên cóc ngán ba cái trò "đố vui có thưởng" này, vì vậy khảng khái nói:_"Ô kê, Lét gâu!"
Lượng không chần chừ, hỏi ngay câu thứ nhất:_"Tần Thủy Hoàng là thằng nào?"
Diên mỉm cười:_"Là vị vua dẹp 6 nước Tề, Yên, Triệu, Ngụy, Sở, Hàn để thành lập đế quốc nhà Tần..."
Gia Cát Lượng dặm chân đành đạch:_" Thằng NGU, đó là Tổng thư kí Liên Hiệp Quốc! Thật, tao chưa thấy đứa nào Stupid như mày."
Rồi hỏi ngay câu thứ hai:_"Tôn Vũ là đứa nào?"
Diên đáp:_"Tôn Vũ là người viết ra cuốn sách best-seller "Tôn Tử Binh Pháp"!"
Lượng vò đầu bứt tóc:_"Trời ơi! Nếu mà mày chịu khó tìm hiểu thì sẽ biết đó chính là tác giả của Harry Potter!"
Rồi hỏi tiếp câu cuối cùng:_"Càn Long là "bố" nào?"
Diên vẫn bình tĩnh:_"Càn Long là con của Khang Hy, cháu Ung Chính, là hoàng đế Đại Thanh trị vì lâu đời nhất..."
Lượng thét ra lửa:_"Mày chịu khó ở trên cây tới mốt nhé, Càn Long là diễn viên chính trong phim King Kong!"
Nói rồi hầm hầm bước vào nhà, bỏ mặc Ngụy Diên trên cây cho kiến nó bu. Đến khuya, bị muỗi đốt dữ quá nên Diên giật mình tỉnh dậy thấy ở bên cạnh mình là...Khương Duy, đang ngủ ngon lành.
Diên gọi Duy:_"Duy...Duy..."
Duy ngái ngủ:_"Cái...cái gì vậy Diên huynh?"
_"Sao mày bị treo trên cây vậy?"-Diên thắc mắc-"Bùng học đi chat rồi bị lão Lượng bắt ah?"
Duy bĩu môi:_"Mie, đệ đâu có NGU như huynh đâu! Đệ đi học đàng quàng, cô khen bé ngoan, chỉ tại đi ăn với bạn bè nên bị treo."
Diên thắc mắc:_"Ủa, sao vậy? Mà mày đi ăn nhân dịp gì?"
Duy thật thà:_"Nhân dịp...Thừa tướng quên khóa tủ!"(!!!)
Diên:_"Ặc, có khác gì tao đâu???....."

Tạm gác chuyện giáo dục của Gia Cát Lượng, nói về Lưu Bị.
Sau 1 tuần ở bệnh viện thú y, bị đối xử như cat và dog, Bị quả thật chịu không nổi, ngay đêm đó đã nhảy lầu bỏ trốn, quên cả trả tiền viện phí, tụi y tá tóm được bu lại đánh cho một trận nhớ mẹ.
Ôm đầu máu chạy về nhà, Lưu Bị ngay lập tức lại nhận được E-mail của Tôn Kiên, mời Bị và Tháo sang Đông Ngô ăn lẩu hải sản trên Titanic!
Thế là không chần chừ, Bị xách xe đạp của Lưu Thiện ra, chở theo cả Thừa tướng Gia Cát Lượng (Do anh này năn nỉ quá sức.).
Mặc dù đã đi rất sớm nhưng khi đến Kinh Châu lại có một vụ đụng xe, do hiếu kỳ dừng lại coi, nên thành thử khi đến nơi thì đã vừa vặn đúng giờ.
_"Dân thường chào dân chơi!"Lưu Bị vui vẻ vỗ vai Tào Tháo khi thấy ông này đang lấm lét đi qua biên giới Đông Ngô.
Quả thật, Ngụy Vương hôm nay ăn mặc rất sốc, mặc bộ đồ đen, đeo kính đen, đi giày đen, tóm lại là đen thùi lùi từ đầu tới chân nên có giống dân chơi thật.
Tháo giải thích là lỡ đi ăn không có tiền trả thì có thể chạy vô rừng trốn, đen thui ai thấy mà bắt. Lưu Bị khen Tào Tháo quả là tay gian...khùng số một, bởi vì bữa nay đồ ăn do nhà Tôn Kiên nấu chớ đâu có ra restaurant!!!
Lại nói về Tôn Kiên, nhác thấy bóng 3 chàng ngốc đang đứng xớ rớ trên lề đường, liền biểu diễn nhảy từ sân thượng lao xuống đón, bị trặc chân lọi tay, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười đầy...đau khổ:
_"Đi theo tao!"
Tào Tháo, Lưu Bị và Gia Cát Lượng há hốc mồm khi nhìn thấy những con thuyền khổng lồ dựng san sát nhau ngoài bờ biển, màu sắc bóng lưỡng.
Tháo giơ ngón cái lên:_"Không hổ danh Con Mèo Giang Đông Tôn Kiên, thuyền chiến quá xì-tin."
Kiên xua tay:_"Mấy cái đó của dân chài trong vùng, thuyền của tao đây nè..."
Rồi chỉ vào một cái thuyền thúng có dán chữ Titanic bằng giấy màu (!!!).
Mặt Bị nhăn như...bị:_"Ăn trên đây ah, tao chưa mua bảo hiểm học đường nha!"
Tháo cười nham:_"Hên quá, tao mới mua hôm qua! Nhưng để cho an toàn, có lẽ nên lấy thuyền của dân chài sung vào công quỹ rồi đi."
Kiên gắt:_"Mie, tụi bây không bít gì hết, đi thuyền thúng bây giờ đang là mốt đó!"
Rồi không để cho tụi kia kịp cãi lý, Kiên liền tống cho 3 thằng 3 đạp bay xuống thuyền, mình tự nhảy lên sau, chèo điên cuồng để Tháo, Bị và Lượng khỏi nhảy lên bờ.
Sau khi mọi người hoàn hồn, Kiên khui bia rồi rót cho 4 người cùng uống. Uống một ngụm, Kiên mới phát hiện ra sự có mặt của Lượng, ông hỏi:_"Thằng nào đây?"
Bị đáp:_"Đây là Dũng Sĩ Diệt Học Sinh Giương Cát Lạ...nhầm...Gia Cát Lượng, Tướng thừa...quên...Thừa tướng của tao. Tao cho nó đi theo bởi nó đói quá mà nhà lại hết gạo..."
Kiên gật gù, rồi nói vào vấn đề chính:_"Sở dĩ tao muốn tụi mày đến đây, một là vì muốn họp mặt anh em, hai là vì muốn biết ngày giờ của cuộc chiến mở màn."
Tháo trả lời ngay:_"Ngày mai đánh đi, mốt tao bận đi Spa dưỡng da rồi."
Bị cũng trả lời:_"Tao cũng vậy, mốt tao cũng đi họp phụ huynh cho thằng Thiện, để mai đánh là hay nhất."
Kiên tiếp thu, rồi hỏi:_"Vậy để cho ai lãnh đạo trận đầu?"
_"Nghe nói mày mới lượm được thằng Chu Du cha vơ chú váo nào đó, cho nó đi đánh được không?"-Bị đề xuất.
Kiên lắc đầu lia lịa:_"Công Cẩn tuy tài năng lỗi lạc nhưng cơ quan thị giác kém phát triển, bằng chứng là trong trận đánh gần đây của tao với tụi Nam Man, Công Cẩn đã lập thành tích tiêu diệt được nửa...quân ta khi nhìn nhầm là...quân địch. Nên để thằng Tư Mã Ý của thằng Tháo đi là hay nhất!"
Tháo xua tay liên hồi:_"No! No! Không được! Trọng Đạt tài năng cũng xuất chúng nhưng bị loạn thị, tao sai nó cầm 50 vạn quân đi đánh tụi rợ Khương mà rốt cuộc nó bị đánh cho đại bại, hỏi tại sao, nó trả lời: "Ơ, em cứ ngỡ tụi nó là...quân nhà mình tới hỗ trợ chứ!" Sợ luôn!"
Rồi mọi người chìm trong suy nghĩ, mọi vật đều yên lặng chỉ nghe có tiếng sóng vỗ ì oạp vào thành thúng và tiếng...xơi đồ ăn của Gia Cát Lượng.
Bỗng nhiên Lưu Bị nghĩ ra:_"Có những lúc chuyện nhỏ tưởng như là khó!"
Tào Tháo dường như cũng thế:_"Có những lúc thấy lo nhưng mọi chuyện lại chẳng nhằm nhò!"
Tôn Kiên cũng "à":_"Có những lúc ngặt nghèo tưởng như xong rồi đó nhưng nghĩ lại rồi mọi chuyện chẳng đáng mà lo!"
Lưu Bị tươi cười, vỗ vai Lượng:_"Việc này phi Khổng Minh, không xong!"
Lượng nghe thấy thế, cái đùi gà trong tay rớt xuống biển ngay lập tức, mồ hôi túa ra như tắm, lắp bắp:_"I can't...I can't...."
Tôn Kiên rút khẩu súng lục ra lên đạn, chĩa vào sọ của Lượng:_"Không có việc gì khó-Chỉ sợ...lười không làm
-Mày muốn ngồi ăn tiếp-Hay muốn...xơi kẹo chì"
Tào Tháo an ủi:_"Đi chuyến này đại thắng trở về, tao với thằng Kiên sẽ kéo quân đập bay thằng Lưu Bị rồi cho mày lên làm Thục Vương!"
Lưu Bị giãy nảy:_"Ê! Ê! Nói bậy nghe mày!"
Tôn Kiên lạnh lùng đưa giấy bút ra:_"Xin mời anh ký vào văn tự cam kết, anh sẽ là người của chúng tôi..."Lượng nước mắt ngắn dài, nhưng trước trước sức ép quá bự từ khẩu súng, Lượng đành nhắm mắt ký đại.
Xong đâu đó, Tôn Kiên cất tờ giấy vào túi rồi bảo Lượng:
_"Mày không cần phải fear, tụi Đại Việt lạc hậu lắm, nếu nói so với chúng ta thì:
Cống rãnh làm sao mà có thể sóng sánh được với Đại Dương, cái mương mà lại cứ đòi tương đương với bể nước, ngõ ngách mà cứ đòi lách cách với mặt đường, phấn mà bì với vôi, xôi mà đọ với cơm nếp, bếp dầu lại cứ muốn đương đầu với bếp ga, mà đất bùn hạng ba cứ đòi so ra với sô-cô-la hạng một. Có mà dở hơi!"
Được nghe những lời chí tình như vậy, Lượng đã hết sợ và bắt đầu ăn uống xả láng. Được một lúc, bão bắt đầu nổi lên.
Tôn Kiên nói:_"Để tao gọi điện cho thằng Sách, bảo nó đem đồ phơi vào nhà cái đã, mới giặt hồi chiều..."Rồi rút điện thoại ra bấm, thì nhận được:_"Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau. Tít...tít..."
Kiên bực mình ném điện thoại đi, nói:_"Thôi, quay về, đồ ướt thì chắc mai phải ở truồng lên triều quá, mà...ủa...cái mái chèo đâu????"
Mọi người ngơ ngác, thấy vậy Lượng mới đáp:
_"Có phải cái thanh gỗ mà mày dùng để quạt nước không?"
Kiên nói đầy hy vọng:_"Mày có ăn cắp không? Trả cho tao đi, tao xin..."
Lượng gãi gãi đầu:_"Tao tưởng là củi nên...bỏ vô nồi đun rồi còn đâu."(!!!)
Bị,Kiên,Tháo xám mặt lại, Lượng trấn an:_"Uống vài xị đế vào là thằng nào chả bơi như...chim, lo gì!"(???)
Tháo nhìn cơn bão ồ ạt kéo tới, lòng không khỏi...xúc động, nói:_"Chắc phải bơi vào bờ thôi, không thôi bão nó thổi qua Trung Đông là thúi quắc luôn đó"
Bị lo lắng hỏi Kiên:_"Ê mày, ở đây có cá mập không? Để tụi tao còn biết mà bơi vô..."
Kiên được dịp, hân hoan khoe:_"Có chứ, cá mập ở Giang Đông to và hung dữ nhất thế giới đấy!!!"
Lưu Bị và Tào Tháo nghe xong không nói gì, hai thằng nhìn nhau, rồi như hiểu ý nhau, cả hai cùng gào lên:_"CỨU TUI DZỚI! CÓ AI KHÔNG! CỨU NHÀ VUA DZỚI!!!!!!!!"
Muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra, xem tiếp hồi sau sẽ rõ...



Responses

0 Respones to "Tam Quốc Chí hồi 5"

 

Categories

Recent Comments

Popular Posts

Return to top of page Copyright © 2010 | Platinum Theme Converted into Blogger Template by HackTutors