Nhắc lại về ba vị Đại Ma Vương và một vị...Dũng Sĩ Diệt Học Sinh đang ăn chơi trên thuyền thì gặp bão Katrina ập tới đập, may là trong lúc nguy cấp ấy bỗng hiện ra một người...
_"Ông Bụt!"-Lưu Bị gào lên.
Bụt hiện ra trong vầng hào quang chói lòa như đèn đường, vênh mặt:_"Tại sao bọn mày khóc!"Bị, Kiên, Tháo lạy thùm thụp lên thuyền (Lượng say quắc cần câu gòi!):
_"Chúng tao ở hiền gặp lành, gặp kiếp nạn này do bất đắc dĩ, xin Bụt hãy rộng cháo lòng cứu giúp!"
Bụt cười tủm tỉm:_"Xin lỗi mấy mày nhé, tao mới bị Ngọc Hoàng...đuổi việc cách đây nửa tiếng vì xin đểu người bị nạn tiền công. Giờ đang trên đường trở về!"
Kiên đứng dậy chống nạnh, chửi:_"Ê, thằng già, có cứu tụi tao không thì nói 1 lời cho xong đi!"
Bụt mắt trợn tròn xoe, râu hùm vểnh ngược, thét lên:_"A thằng này láo nhẩy, bố mày dạy cho mày cách đối xử với một...thằng già như tao thế ah!"
Nói rồi lấy đũa phép ra hô phong hoán vũ gọi thêm bão Rita tới quần cho Titanic một trận đứt làm hai đoạn rồi mới cưỡi lên chổi chuồn thẳng!!!
Bốn "hành khách" chìm trong làn nước lạnh giá, ba ngày sau mới nổi (!!!), may được mấy anh xung kích tắm biển gần đó cứu lên.
Sau khi làm thủ tục nhận lại người thân, cả bốn vị đều nằm dài sốt li bì. Đến ngày thứ tư tỉnh lại, Tào Tháo bỗng nhận được điện thoại khẩn của Lưu Bị:
_"A Man, thằng Lượng trốn nghĩa vụ quân sự rồi, tối qua nó thu dọn đồ đạc rồi trèo cổng ra ngoài!"
Tào Tháo trợn mắt:_"Oh, shit!"
_"Tao đang nhờ công an hình sự điều tra, nhận được tin báo nó đang trốn trong vùng núi hiểm trở của Palestin, vì vậy chắc phải thả bom hạt nhân xuống mới lôi được nó ra. Đang đặt mua, năm sau có. Bởi thế mày tạm cho thằng Tư Mã Ý đi trước đi...Tao cúp máy đây. Bai!!!!"
Tào Tháo đứng phắt dậy, thay cái tã bằng quần đùi rồi không kịp mặc áo, phóng như rùa tới nhà Tư Mã Ý.
Ý lúc này bận đi đo mắt nên không có nhà, vì vậy Tháo phải đợi đến khuya mới gặp được Ý.
Ý ngạc nhiên:_"Rảnh ghê mày, đêm hôm tới nhà tao làm chi, tính thó đồ ah!?"
Tháo cười cười:_"Ý, có chuyện muốn nhờ mày, mà mày có rảnh không?"
_"Ờ, rảnh, tao đâu có việc gì làm đâu..."
_"Tao muốn mày lãnh đại binh đi Attack tụi Đại Việt!"
Mắt Ý sáng lên:_"Thật không? Bữa thua mấy nhóc rợ Khương mày thù tao ghê quá, mày phải thề tao mới tin là thật!"
Tháo đặt tay lên ngực...hét:_"Nếu tao mà nói dóc thì sẽ bị xe lu cán qua cán lại!"
Ý hài lòng, đập vai Tháo:_"Một thằng thỏ đế như mày mà còn dám thề độc vậy thì tao tin.
Vậy nhé, mai lên triều chat tiếp, mới khám mắt về buồn ngủ quá. Bye!"
Rồi quay bước trở vào nhà, đóng sầm cửa lại.
Sáng hôm sau, trước văn võ bá quan trong triều, Tháo dõng dạc nói:_"Hôm nay, ta giao trọng trách bình Việt Nam cho Thừa tướng Tư Mã Ý. Tư Mã Ý nghe rõ! nếu thua trận thì hạ xuống làm Bật Mã Ôn, nếu thắng trận thì sẽ phong lên làm Tổng Thái Giám!"
_"Đội ơn hạ bệ...không...bệ hạ!"-Ý xúc động.
Tháo gật đầu:_"Tốt lắm, vậy mau đi tổng đốc lại binh mã chuẩn bị xuất quân!"
Tư Mã Ý không chần chừ, bước ngay ra doanh trại quát thét tướng sĩ bỏ áo vào quần, đi giày xăng đan, nhổ kẹo sing-gum...Xong đâu đó, Ý báo cáo với Tháo:_"Thưa, hoàng thượng, hiện nay còn thiếu tướng võ trong đội hình chính thức của chúng ta và cả đội hình dự bị hình như cũng chẳng có, tính sao bây giờ?"
Tháo gãi cằm:_"Ừ...thằng Trương Liêu thì đi qua Thái Lan săn sóc sắc đẹp, thằng Hứa Chử thì mới bị đụng xe ở Kinh Châu què giò rồi, thằng Từ Hoảng thì bỏ đi bụi mấy ngày nay vì lỡ ăn vụng đồ ăn con dog của ta bị ta chửi...Còn thằng...A!"
Tháo như nghĩ ra, vội chạy vụt đi, lát sau quay lại xách thêm một người.
Vừa cười Tháo vừa nói:
_"Trung tâm ứng dụng công nghệ hóa màu xin trân trọng giới thiệu một võ tướng mới đó là Mr.Điển Vi, Vi có một sức mạnh dã man đến độ không một loại hóa chất nào có thể so sánh được, ngoài ra Vi còn ám sát được...chuột và tiêu diệt được một số loại côn trùng khác như ruồi, muỗi, kiến và gián. Phương cách sử dụng được viết lên chi tiết trên vỏ hộp..."(!!!!)
Ý nghe vậy, mắt sáng lên, liền phong cho Điển Vi làm Tổng giám đốc sư đoàn bộ binh...cảm tử, rồi bái biệt Tào Tháo lên đường. Hai người nhìn nhau, nước mắt tuôn như...cà phê phin.Ý nói:_"Bệ hạ đừng lo, chúng ta sẽ gặp lại nhau sau ít phút nữa."(???)
Nói rồi, ngồi lên chiếc Dylan màu đỏ quý giá của mình nổ máy xuất binh. Thời khắc lịch sử này là lúc 4 giờ...sáng.(!!!)
Đoàn quân gồm 30 vạn chiến sĩ tinh nhuệ hùng hổ tiến đi đến cửa khẩu Đại Việt. Ý gõ cửa trạm hải quan:_"Hello, có ai làm việc không?"
Đợi 1 lúc, một cái đầu bù xù ló ra:"Cái giè? Mới có 10 giờ sáng mà đã gọi cửa là cớ làm sao!"
Ý dõng dạc:_"Chúng tôi muốn...vượt biên."
Anh hải quan nhướn đôi mắt đỏ ngầu lên:_"Làm giè? Dân buôn lậu ah? 1 tiếng nữa quay lại đi, bây giờ buồn ngủ quá. Tối qua đánh tá lả cả đêm..."
Nói tới đó ngáp 1 cái rõ to như để...chứng minh cho lời nói của mình.
Ý vẫn bình tĩnh:_"Chúng tôi là...khách du lịch chuyên nghiệp, từ Trung Quốc qua, tại nửa đường...máy bay bị rơi nên đành lết bộ..."
Anh hải quan nhìn qua đại quân một lượt rồi lầu bầu:_"Sao đi gì mà lắm thế." _"Ờ, đi theo...đoàn mà!"
Gãi gãi đầu, rồi anh hải quan cũng nói:_"Thôi được, vì sự phát triển của ngành du lịch Việt Nam, tôi quyết định...mở cửa!"
Nói xong quăng chìa khóa ra rồi chui vào nhà:_"Tự mở lấy, tui đi ngủ đây!"
Tư Mã Ý đành phải hạ mình mở cổng, dẫn đại quân ồ ạt chui qua, cái cổng bé tí nên xô xát là điều không thể tránh khỏi._"Ê! Mày dẫm lên chân tao rồi thằng dog!"_"Bà con ơi, ai lấy ví tui rồi!"_"Ặc, thằng nào chọt giáo xuyên qua bụng tao rồi nà!"
Sau 1 hồi lộn xộn, quá nửa quân Ngụy...tử vong nhưng Tư Mã Ý đã kịp thời nổi còi dừng trận đấu nên không xảy ra thêm sự cố đáng tiếc nào nữa.
Tuy chỉ còn 1 phần 2 nhưng quân của Tư Mã Ý vẫn gây ra biết bao nhiêu khốn đốn cho trẻ em Việt Nam bằng những màn trấn lột, cướp giật vô cùng tàn khốc!!!
Do đài khí tượng làm ăn tắc trách nên đã không dự đoán được trường hợp đáng tiếc này. Nên khi Tư Mã Ý đến thành trì đầu tiên-Quỷ Môn Quan thì cả nước mới biết! Tướng giữ thành không phải ai xa lạ mà chính là chàng Thạch Sanh thưở nào, một vị tướng đầu to mà óc như trái nho, không sợ hy sinh chỉ sợ chết(!!?). Nên nay bị vây khốn thì Thạch Sanh sợ đến vãi cả mật, đi tiểu thì phải chịu khó vào nhà vệ sinh chứ không dám đứng trên thành rót xuống như trước nữa(!!!).Cuộc sống vô cùng khốn khổ.
Nói về Ý, khi thấy thành quá big thì nhận thấy không thể đánh rush được, nên hạ lệnh cho quân sĩ đóng trại cách 30 dặm.
Sau đó, trong suốt 2 tháng, mặc dù đã thử nhiều cách như thả chó dại, quăng rác, khơi 2 nguồn nước cống lớn dìm thành nhưng Thạch Sanh vẫn ngoan cố không ra.Ý tức quá chửi toáng lên:
_"Ê, mày ăn cái gì mà lì như trâu thế hả!"
Trước tình thế gay go như vậy, Thạch Sanh bối rối không biết làm sao, bèn lui vào trong trướng lấy truyện tranh ra đọc cho đỡ buồn(!!?).
Mưu sĩ Nguyễn Trãi thấy chúa công như vậy thì cũng khá lo lắng, nhân nghĩ ra một kế phá địch, ông nói:
_"Thưa công chúa...à quên...chúa công, tôi thấy chúa công ngày không ngủ, đêm không ăn, thân hình xanh xao ngáp ngắn ngáp dài như dân xì ke thì trong lòng cảm thấy rất buồn...cười, vì vậy xin hiến 1 kế này, chúa công có dùng chăng?"
Thạch Sanh nghe vậy sốt sắng cầm tay Nguyễn Trãi:_"Có kế gì hay ông cứ nói, tiền nong không thành vấn đề!"
Trãi ghé tai Sanh nói nhỏ:_"Như thế...như thế..."Sanh vui vẻ lắm, lập tức tiến hành. Đêm ấy, canh ba, Sanh sai bộ tướng Trần Quốc Toản cải trang thành địch rồi tiến hành kế hoạch.
Toản vâng mệnh ra đi, đến gần trại địch, thấy Điển Vi đang ngồi xổm canh cổng, Toản sợ còn hơn xem phim ma.
Nhác thấy bóng Toản, Vi hét lên:_"Mày là thằng dog nào!" Toản hồn vía lên mây:_"Dạ, là phe ta, với một chai rượu!"
Vi quát:_"Phe ta thì cho đi, còn chai rượu thì...ở lại!"
Toản mừng húm, đưa ngay chai rượu chứa thuốc rầy cho Vi rồi lẻn vào trong doanh trại. Đến gần trướng của Tư Mã Ý, phát hiện cái xe Dylan quên khóa cổ, Toản cười thầm rồi nhẹ nhàng dắt ra.
Đi ngang chỗ Điển Vi, Toản bất ngờ khi chứng kiến Vi vẫn chưa chít.
Vi thấy Toản khúm núm dắt xe đi ra liền thân mật vỗ vai, nói:_"Rượu chú mày pha thêm cái gì mà ngon ghê(!!!), bữa nào chỉ anh chỗ mua nhé. Ủa, mà cái xe này trông...quen quá, của chú mày ah?"
Toản hết hồn, liền đáp bừa:_"Dạ, của em mới...chôm đấy!"(??!)
Vi cười thân thiện:_"Ờ, giữ xe cho tốt nhé, dạo này bọn trộm xe nhiều lắm!"(!!!)
Nói rồi vẫy tay bye bye Toản. Toản về đến trại được Thạch Sanh bắn pháo bông ăn mừng, rồi chờ đợi bước 2...
_"Thừa tướng mất xe!!!"Binh sĩ kêu ôm nhau kêu khóc om sòm (???),
Tư Mã Ý giận sôi lên, quát:_"Xăng có thể cạn, lốp có thể mòn, nhưng biển số xe thì không bao giờ thay đổi! Mau tìm đi!"
Điển Vi lò dò tới hỏi:_"Thừa tướng, có phải chiếc Dylan đỏ to cỡ này không?"
_"Ờ!"
_"Hồi nãy em thấy thằng phe ta nó dắt vô kia kìa."Rồi chỉ về phía Quỷ Môn Quan.
Ý trợn mắt lên:_"Chết tui! Thằng ngu, nó cải trang đó!"Rồi xua quân sang dốc sức phá thành, Thạch Sanh mở cửa cho quân Tư Mã Ý đánh vào!( Tự sát chăng?).
Tư Mã Ý quát:_"Thằng trẻ con đốn củi, mau mau trả lại Dylan cho ta!"
Thạch Sanh đứng trên thành ăn mặc vô cùng hầm hố, tay cầm đàn, tay cầm micro, lờ Tư Mã Ý đi rồi nói, giọng đầy truyền cảm:_"Xin chào mừng quý vị đã đến với chương trình Văn Nghệ Ban Đêm do công ty nước giải khát Zero G tài trợ, để mở đầu chương trình, Sanh sẽ giới thiệu với các vị khán giả một tình khúc có tựa đề là "Con cò"! Xin mời quý vị và các bạn thưởng thức."
Rồi nhạc từ hai dàn loa công suất lớn bắt đầu trỗi lên xập xình, Thạch Sanh đánh đàn, cất giọng:_"Đàn kêu tích tịch tình tang, con cò mà đi ăn đêm, đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao, nếu cò mà bay lên cao, đậu phải cành...cứng bật tưng lên giời! Oh Yeah!...Oh Oh Yeah!..."
Ngay lập tức toàn bộ hàng ngũ của Tư Mã Ý rố loạn vì không ai chịu nổi bài nhạc...tù quá kinh dị này!!! Sanh hô to:_"Này này!Xin các vị giữ trật tự, nếu bỏ về sớm, ban tổ chức sẽ không hoàn lại tiền vé và tiền gửi xe!"
Rồi không đợi trả lời, Sanh nói tiếp:_"Sau đây, để tiếp nối chương trình, Sanh xin gởi đến quý vị và các bạn một bài hát Rock mang đậm âm hưởng Huế, đó là bài "Tiếng hú trong phòng thí nghiệm", xin các vị một tràng pháo tay ạ!"
Nhạc lại trỗi lên một lần nữa! Binh sĩ của Tư Mã Ý tranh nhau vứt vũ khí chạy ra cửa! Bản thân Tư Mã Ý cũng đã ma-ra-tông từ cuối bài thứ nhất, có Điển Vi phì phò chạy theo sau hộ vệ.
Tư Mã Ý vừa chạy vừa cay đắng:_"Ôi, ta mà lại thua một thằng thất phu ư! Ta thề sẽ trở lại và lợi hại gấp hai lần!"
Rồi gọi lớn:_"Tất cả tụi bay! Rút!"Thạch Sanh mở rộng cổng thành, ra lệnh cho nhân dân nhậu suốt đêm, không trừ ai, kể cả trẻ em dưới ba tuổi, phụ nữ có thai và cho con bú...(!!!!)Bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Người đời sau có thơ khen rằng:
Đàn cầm ba tấc, một thân trơ
Thạch Sanh ngồi cao dạo phím tơ
Mười mấy vạn quân kinh hoảng chạy
Kìa ai kể chuyện vẫn còn...ngờ. Labels: Tam Quốc Chí chế
Responses
0 Respones to "Tam Quốc Chí hồi 6"
Post a Comment