Tam Quốc Chí hồi 7



Hồi 7:
Trả thù nước, Tào Tháo tiến binh,Đàn cầu mưa, Bi Rên làm phép.


Lại nói về Tư Mã Ý, sau trận thua thảm hại 1-0 trên sân khách liền nhanh chóng rút quân về nước.
Vừa đặt chân đến triều đình đã thấy văn võ bá quan dàn hàng 2 bên, ở giữa là Ngụy Vương Tào A Man đang toe toét cười cầm chiếc cúp vàng.
Ý chưa hết ngạc nhiên thì dàn nhạc cung đình đã tấu lên bài quốc ca "Bé lên ba", sau đó pháo hoa bắn đầy trời, hai ba cô bé ôm hoa chạy đến tặng Ý.
Tào Tháo trịnh trọng nói:_"Chúc mừng Tổng Thái Giám tương lai trở về!".Rồi kính cẩn đi tới dúi vào tay Ý chiếc cúp vàng.

Ý đứng như trời trồng, lắp bắp:
_"Cái trò gì thế này? Tao về nhận chức Bật Mã Ôn mà!"
Tào Tháo nhắm tít mắt:_"Hà hà, Thừa tướng cứ thích đùa nhẹ nhàng!"
Rồi không đợi Ý cãi, Tháo nắm chân lôi xềnh xệch vào bữa tiệc đang bày sẵn.
Rượu được vài tuần, Tư Mã Ý quyết định tâu rõ mọi việc. Tháo vỗ vai Ý luôn miệng nói "Cứ đùa...cứ đùa", đến lúc mười lăm vạn binh sĩ tới giải thích Tháo vẫn cứ khăng khăng "Hố hố, đám binh sĩ này vui tánh ghê chứ lị, thưởng!", chỉ đến khi Lê Chiêu Thống-vua mới của Đại Việt-gọi điện thoại tới chọc quê Tháo mới tin.
_"Tư Mã Ý! Tại sao mày không nói sớm! Tính qua mặt tao ah! Ói hết đồ ăn ra đây! Trả lại hoa, cúp vàng, và tiền thuê diễn viên, đạo cụ để ăn mừng cho tao!" Tháo quát ầm ỹ,
nhưng Ý khảng khái phanh ngực:_"Thưa bệ hạ, thần còn cái mạng à, thích thì lấy!".
Tháo tức giận trước thái độ lì lợm của Ý:_"Mày...mày...!Tao...Tao...! @#$%^&! Thật tức chết đi được! Nếu mày giải thích rõ tại sao bỏ chạy thì tao xóa tội, mà phải hợp lý đấy nhé!"
Tư Mã Ý bình tĩnh:_"Chỉ 1 câu thôi!"Trăm năm Kiều vẫn là Kiều,Đánh thua...bỏ chạy là điều dĩ nhiên!(!!!)
Tào Tháo nghe thấy vậy, cho là hợp lý, liền xóa tội cho Tư Mã, rồi nói, giọng đầy phẫn nộ:
_"Tụi Việt Nam láo thật! Để Tào Tháo tao đích thân qua "chơi" tụi nó mới được!"
Ý vội tâu:_"Đừng đánh gấp, bệ hạ, bên ấy có thằng nhãi Thạch Sanh sở hữu một giọng ca rất kinh hoàng, chỉ sợ bệ hạ nghe xong lên tăng xông mà đột tử thôi!".
_"Thì đeo headphone vào, thằng Phi nhà ta có 2 cái, ta sẽ mượn nó..."-Tháo bĩu môi-"...Vả lại ý ta đã quyết, bây giờ nếu vợ ta có cản cũng không được!".
Tức thì trong cung có tiếng vọng ra:_"Ông nói cái gì! Ông con vợ ông không là cái đinh gì àh!".
Tháo thót tim, gọi với:_"Không có gì đâu mình ơi! Anh nói đùa ấy mà! Anh là anh sợ mình nhất đấy!".
Rồi đưa tay lên xoa xoa ngực, thở hổn hển.
Tư Mã Ý làm lơ, nói tiếp:_"Bệ hạ có chắc mình chiến thắng không?".
Tháo đưa tay chém một phát vào không khí:_"Chắc như cua! Nếu không thắng thì Tháo ta không bằng 1 con dog!".
Ý hốt hoảng:_"Sao bệ hạ lại tự hạ thấp mình thế! Ít ra thì cũng phải bằng 1 con dog chứ!"(!!!).
Tháo gật đầu khen là phải (???), rồi không nhây nhưa gì nữa, quyết định xuất quân chinh phạt ngay ngày mai, nhằm đánh phủ đầu, để Việt Nam không kịp trở tay.
Sáng hôm sau, khi đã ăn sáng ngoài chợ xong, Tháo nai nịt, giáp trụ đầy đủ, lập tức lên thuyền._"Tất cả, xuất phát!"
Đội thuyền chiến ì ạch tiến lên, nguyên đây là đội thuyền Tôn Kiên năn nỉ dân chài cho mượn để Tháo đi uýnh nhau.

Sở dĩ Tháo không rành thủy chiến mà liều mạng đi đường biển là do quá "ấn tượng" lời kể của Tư Mã Ý về chàng Thạch Sanh của chúng ta và Tào Phi nhõng nhẽo không chịu đưa cho bố chiếc Headphone!
Theo tính toán của các chuyên gia về răng miệng, chuyến du hành ước tính chỉ mất vài ngày vì do đây là đội thuyền hiện đại bậc nhất hành tinh nhưng thực tế là mất vài tháng vì tàu dẫn đầu đi nhầm lên Liên Xô (!!?).
Sau khi đuổi việc tên hoa tiêu đần độn, Tháo quay về nước Ngụy nghỉ ngơi 1 ngày rồi khởi hành lại.
Tàu đi được nửa ngày đường, Tháo mới hỏi 1 tên lính:_"Có cả thảy bao nhiêu thuyền hở mậy? Tao suốt ngày ở trong phòng riêng ngủ nướng nên không biết.".
Tên lính đáp:_"Có cả thảy 100 chiếc, 25 chiếc tải lương, 70 chiếc chở lính, 4 chiếc chiến hạm, 1 chiếc chở tên Ngụy Vương đáng ghét!"
Tháo quắc mắt:_"Mày có biết tao là ai không!"
Tên lính đáp:_"Không!".
Tháo quát lên:_"Tao là Ngụy Vương! Là bố của mày đây!"
Tên lính không hề sợ hãi, trái lại còn quát to hơn:_"Còn ngài có biết tôi là ai không!"
_"Không!".
_"Thế thì may quá!"
-Tên lính nhảy cẫng lên rồi chạy biến qua tàu khác, lẫn vào đám đông.(!??)
Tháo đứng như trời trồng vì quê độ, bèn quát binh sĩ:_"Nhìn gì mà nhìn! Không thấy tao đang quê ah!"
Rồi giả đò kiếm chuyện bắt nạt binh sĩ để lấy lại oai:_"Hạm đội này có 100 thuyền sao tao đếm đi đếm lại chỉ thấy có 99 chiếc!".
Chẳng ai dám trả lời.
Ngụy Vương nổi giận:_"Chúng mày đã giấu 1 chiếc đi đâu!?".
Cuối cùng một binh sĩ lấy hết can đảm lắp bắp thưa:_"Xin...Ngụy Vương bớt giận...Ngài đang...đứng trên nó ạ!".
Tháo nhìn xuống dưới chân mình, lập tức mặt đỏ rần rần, vội xin lỗi binh sĩ rối rít rồi sau đó lui về phòng mình, đóng cửa lại...ngồi khóc.(!!?)
Tạm gác chuyện Tào Tháo chúng ta quay về Đại Việt, nhờ bộ phận Rađiô làng xã làm việc nhanh nhạy nên triều đình đã biết tin.
Lê Chiêu Thống sau khi biết mình chơi ngu, chọc quê Tào Tháo, bây giờ hối cũng không kịp. Bèn tụ tập văn võ bá quan về nhà riêng của mình họp kín.
Thống nói, giọng bi thiết:_"Hiện giờ nước ta đang bị cái nạn chỉ mành treo chuông, Trẫm chỉ vì một phút nông nổi của tuổi trẻ mà đã chọc giận thằng điên ấy, bây giờ tình thế rất gay go, Thạch Sanh đại tướng đang giữ Quỷ Môn Quan đề phòng đường bộ, hiện đường thủy đang rất trống trải, chỉ có tướng quân Trần Hưng Đạo là có thể đảm nhận nhưng hiện ông đang rất bận để chuẩn bị cho buổi họp của Hội Nhà Văn Việt Nam nên cũng không thể đi oánh nhau được, nếu ai có biện pháp gì giúp tháo gỡ thì giơ tay lên?"
Lập tức...không một cánh tay nào đưa lên!(???)
Lê Chiêu Thống kêu trời, rồi quát lấy uy:_"Ai không yêu nước xin mời đi ra ngoài cho!".
Lập tức...tất cả đều đứng dậy, lại còn nói thêm:_"Việc này quá...bé nhỏ so với tài năng của chúng tôi, kiếm ngừi khác đê, bye!"
Thống ôm đầu đầy bi quan, nhưng khi ngẩng lên thì vẫn còn 2 người ngồi lại.
Một người mặt mày quắc thước đạo mạo, râu dài quá gối, cốt cách thần tiên đang ngồi nhấm nháp ly trà-họ Nguyễn tên Ánh, một người trẻ tuổi, mắt một mí, tóc nhuộm, mặt hơi ngốc, ngồi bên cạnh-chắc là tiểu đồng.
Thống kính cẩn vái Nguyễn Ánh 2 vái:_"Chẳng hay tiên sinh có cao kế gì?"
Nguyễn Ánh yên lặng không nói gì, Thống để yên chờ đợi, bụng nhủ thầm tiên sinh đang suy nghĩ,
1 lúc sau có 1 anh thư sinh hớt hơ hớt hải chạy vào, nói:
_"Thưa Gia Long tiên sinh, nạng của ngài đây!"(???).
Tiên sinh quát:_"Làm gì mà lâu thế, còn không mau dìu tao đứng dậy đi về àh!"(???)
Tên tiểu đồng lật đật làm theo, trước khi đi ra còn nói với lại:_"Khổ quá, hôm qua trời mưa tầm tã, nhà bị dột, ông chủ em leo lên mái nhà để sửa, vốn tính cẩn thận nên ông đã làm đổ thang, rồi do sĩ diện nên không để ai cứu, liền phi thân xuống, mà nhà 15 tầng chứ ít gì (??!) Khổ thế chứ lị!"
Lê Chiêu Thống bàng hoàng, hy vọng cuối cùng chỉ còn lại là anh chàng mặt ngốc kia thôi.
Thống lạy sụp xuống van:_"Vận mệnh nước Việt nằm trong tay cậu cả đấy, mặc dù tôi không biết cậu là ai nhưng xin cám ơn trước đã!"
Người ấy cúi xuống đỡ dậy:_"Tôi họ Bi tên Rên, vốn người Hàn Quốc, đang đi chơi thì thấy các ông tụ tập lại nên hiếu kỳ tấp vào coi. Nay biết các ông đang lâm nguy, sẵn đây tôi có 1 kế này muốn hiến, nên chăng?".
_"Bây giờ có...bày dại tôi cũng làm!"-Thống kêu thảm thiết.
Bi ghé tai Thống nói nhỏ:_"Cứ xây cho tôi một cái đàn cầu mưa, rồi mọi việc để tôi lo"
Thống nghe ngay, lập tức sai họ hàng gia quyến lên rừng đốn củi, vào núi khuân đá, xây cho Bi một cái đài theo đúng yêu cầu.
Trong khi đó, Bi đến đài khí tượng dặn dò giám đốc một số việc. Tất cả diễn ra đều ăn khớp nhau, và chỉ sau mấy ngày đã xong các bước chuẩn bị. Bước cuối cùng trong liên hoàn kế, Bi thay bộ đồ te tua bước lên đài cầu mưa và bắt đầu múa hát, giai điệu "Go Rain".
Ngay lúc này, quan coi thiên văn của Tào Tháo cho biết:
_"Thưa Ngụy Vương, Đài khí tượng Việt Nam mới thông báo thời tiết tốt, gió nhẹ, tầm nhìn xa trên 10 kilômet, giảm xuống từ 4 đến 10 kilômet trong mưa, gió Đông Nam cấp 3..."
Tào Tháo xua tay:_"Đó là việc của tụi mày , nói với tao chi, tao đâu biết gì về dự báo thời tiết đâu!"
Rồi đoàn thuyền cứ tiến từ từ về phía Nam mà không biết rằng: một tai họa khủng khiếp sắp giáng xuống đầu mình. 6 giờ chiều, những cơn mưa nhẹ bắt đầu gõ lộp bộp lên sàn thuyền.
Tào Tháo quát to:_"Sao mày nói là trời đẹp mà!?"Tên quan nhún vai:_"Biết tại sao chết liền! Đài nó biểu sao tui nói y hệt dzậy!"
Một lúc sau, trời sập tối, gió bắt đầu nổi lên, biển động dữ dội, sóng đập ầm ầm lên mạn thuyền! Đoàn thuyền của Tào Tháo bị quăng qua quật lại điên cuồng, những con sóng cao hơn mười mét thi nhau giộng ầm ầm xuống 100 con thuyền khốn khổ. Binh sĩ bắt đầu náo loạn, kêu khóc vang trời.
Cùng lúc đó, Rađiô bắt sóng đài Truyền thanh nói to :_"Cơn bão Chanchu đang hoành hành, chúc quý khách đừng thiệt mạng, hố hố hố..."
Tào Tháo ngửa mặt kêu lên:_"Ta mắc mưu bọn Việt gian rồi!".Sau đó quát thét binh sĩ:_"Thuyền cứu hộ của tao đâu!".
Một tên lính thưa:_"Trương Cáp tướng quân nói bị đau bụng đột xuất nên đã mượn thuyền về trước rồi ạ!".
Tháo la lên đầy tuyệt vọng, bỗng thấy một người ôm phao lạnh bạch chạy tới._"Tào Hồng!".
Tháo gào lên, rồi nhảy tới túm lấy phao của Hồng._"Cứu tao với Hồng ơi!".Ai ngờ bị Hồng đạp ra, còn nói thêm 1 câu:_"Thiên hạ có thể không có ông, nhưng không thể không có Hồng này!"
Rồi lao xuống biển, để mặc Tháo nằm dài sau cú đạp. Nhưng ý chí sinh tồn quá mãnh liệt, Tháo liền đứng bật dậy như Cương Thi, chạy đi khắp nơi tìm...trung thần, may sao gặp được Điển Vi đang lúi húi mặc đồ thợ lặn!Tháo nước mắt nước mũi ràn rụa lao tới, nở một nụ cười đầy...hy vọng._"Vi ơi! Tao nè! Nhớ tao không!?".
Vi giật mình bèn nói 1 câu:_"Ta thà phụ người chứ không để người phụ ta!"(???).Rồi cũng như Tào Hồng, Vi buông mình cái ùm xuống biển!
Tháo đau khổ bứt tóc, bỗng nghe có tiếng nói:_"Tìm được mấy bình dưỡng khí rồi anh em!".
Ngay lập tức, Tháo-với thân hình còm nhom-phóng vèo vèo với vận tốc tối đa!
Đến được nơi đó liền quát lớn:_"Tao là Ngụy Vương đây, tránh ra!"
_"Thưa Ngụy Vương, nếu thêm ngài là thiếu 1 bình dưỡng khí!".
Tháo trầm ngâm, rồi nhanh trí:_"Ở đây ai biết cầu nguyện?". Một tên lính nói:_"Có tôi!".
Tháo đắc thắng:_"Chúa phù hộ cho anh! Bay đâu lôi nó vào phòng khóa lại!"
Mệnh lệnh được thi hành ngay tức khắc và anh lính tội nghiệp kia bị đưa vào phòng Tháo, khóa kín lại!
Xong xuôi Tháo nói:_"Thấy tao thông minh không? Chúa sẽ phù hộ cho anh ta, anh ta sẽ được lên thiên đàng ở, không phải ai cũng có diễm phúc đó đâu!"
Rồi cầm lấy một cái bình to nhất, đeo lên lưng. Nháy mắt với binh sĩ, Tháo cười, nói:_"Đây là phần thưởng dành cho người thông minh!"Xong, nhảy "tùm" xuống nước. Binh sĩ nhìn nhau rồi...cười ầm lên (???), mở cửa cho anh lính tội nghiệp.
_"Thôi ra đi nào! Anh bạn may lắm đấy, chúng ta có đã đủ bình dưỡng khí để trở về bởi vì "người thông minh" đã nhảy xuống nước cùng với...bình cứu hỏa rồi!(!!!)"

Không biết tính mạng Tào Tháo sẽ ra sao, xem tiếp hồi sau sẽ rõ...


Responses

0 Respones to "Tam Quốc Chí hồi 7"

 

Categories

Recent Comments

Popular Posts

Return to top of page Copyright © 2010 | Platinum Theme Converted into Blogger Template by HackTutors