Đoạn này tới thứ quay về
Ngộ Không khỉ ấy đã chê cõi trời
Hầu vương cát cứ một nơi
Việc gì phải chịu để người bảo ban
Cứ gì đã phải làm quan?
Thà làm Đại Thánh đàng hòang cho oai
Vẩn vơ chàng đã tới nơi
Núi Hoa Quả ấy-hơn mười cảnh tiên
Tốt tươi cây cỏ khắp miền
Lánh xa chốn tục-khách thiền dừng chân
Trứơc Thủy Liêm động khóa xuân
Vẻ non xa,thác nước gần ở chung
Bốn bề bát ngát xa trông
Cát vàng cồn nọ bụi hồng dặm kia
Bẽ bàng mây sớm trăng khua
Nửa tình nửa cảnh như chia tấm lòng
Đường đường một đấng anh hùng
Công danh đã chán cuối cùng về đây
Nhớ khi xưa lúc chia tay
Đã có lời hứa chốn này cùng nhau
Thời gian thấm thoắt qua mau
Quê xưa núi cũ trước sau một lòng
Họ hàng khỉ đến rất đông
Cùng nhau xúm lại Ngộ Không đòi quà:
"Từ khi ngài bước chân ra
Đến nay thấm thoát chốc đà chục năm"
Ngộ Không lạ quá hỏi thăm:
"Sao ta cứ tưởng mới dăm ba ngày?
Thật là tội nghiệp chúng mày
Ta ở trên ấy chưa đầy mấy hôm...
Ác thay là luật càn khôn
Khiến cho hầu tử hầu tôn phải chờ
Ở trên thiên giới một giờ
Nơi trần thế ấy cũng là một xuân
(Đừng trách lão Tôn ngu đần
Mỗi tội tính thế có phần hơi sai)
Trót mang lấy phận làm trai
Cái vòng danh lợi cởi hoài không ra
Những tưởng đã lánh về nhà
Nhởn nhơ vui thú thế là đã xong
Khi thì vầy suối tắm sông
Khi thì nhảy nhót ngoài đồng vui thay
Nào ngờ mới được ít ngày
Lão quân Thái Thượng tâu ngay Ngọc Hòang:
"Khỉ ấy vốn tính ngang tàng
Nếu để như thế e rằng không hay
Yêu hầu vốn ham chức dầy
Tề Thiên Đại Thánh phong ngay cho rồi
Nhưng mà là chức hão thôi
Thần sẽ xuống đó để mời nó lên
Tuy liệt vào hạng thần tiên
Nhưng mà chức ấy không quyền-hư danh
Ngộ Không là bậc hùng anh
Nếu mà nó muốn cũng đành vậy thôi"
Lão Quân vừa nói dứt lời
Liền vâng chỉ dụ xuống mời Hầu vương...
Kiến nào kiến lại chê đường
Có chức quan tốt dễ thường bỏ sao?
Tên đã óach,chức lại cao
Thử hỏi như thế đời nào lại chê
Ngộ Không nghe nói thích mê
Theo chân thái thượng quay về thiên cung
Thương thay cho đấng anh hùng
Nghe lời lừa phỉnh cuối cùng thiệt thân
Trước mặt văn võ quần thần
Ngọc Hòang phong chức có phần vu vơ
Chức tước thì lại đáng nghờ
"Hữu danh vô thực" bao giờ mới hay?
Ngộ Không ngày lại qua ngày
Chơi bời nay đó mai đây một mình
Giao du tiên cảnh mặc tình
Đến khi đã chán về dinh ngủ khò
Công việc thì chẳng phải lo
Như thế quả thật hay ho muôn phần
Nhưng rồi Ngọc đế dần dần
Nhận ra khỉ ấy cũng cần làm thôi
"Nếu cứ ăn không lại ngồi
Tốn cơm tốn gạo để rồi làm chi?
Thiên đình chẳng còn việc gì
Đào tiên vườn ấy mau đi canh phòng"
Được lời như cởi tấm lòng
Đến nay đã thỏa chờ mong bao ngày
Vườn tiên ấy tới ngay xem thử
Chính Ngọc Hòang đã cử đi trông
Quả là vừa ý Ngộ Không
Khỉ nào là khỉ lại không xơi đào
Thổ địa đến đón chào tận cửa
Đã canh vườn từ thủa còn non
Chín trăm năm chẵn vừa tròn
Tới nay đã có quả ngon đầy cành
Cơ hội tốt chẳng đành bỏ lỡ
Cũng như mèo thấy mỡ là tham
Cầm lòng sao đặng cho cam
Thôi thì đã trót quyết làm cho xong
Chờ tới lúc thổ công đi khuất
Liền vội vàng nhẩy phắt lên cây
Đào tiên xơi một bụng đầy
Đến khi đã chán khò ngay trên cành
Bỗng đâu trận gió lành thổi tới
Áo lụa bay phấp phới ngát hương
Mới hay tiên nữ trên đường
Hái đào bày tiệc Thiên Trường hàng năm
Ngộ Không bèn hỏi thăm cho rõ
Mới hay rằng chẳng có tên mình
Danh sách dự tiệc thiên đình
Bừng bừng lửa giận bất bình xung thiên
Giận rằng:
Cũng phong thánh,cũng quan sang
Thế mà chức mất danh tan hỡi trời
Nghĩ lắm lúc đang cười hóa khóc
Muốn ra tay ngang dọc dọc ngang
Vạch trời thét một tiếng vang
Bàn đào tiệc ấy vội vàng tới ngay
Nhục nào bằng nỗi nhục này
Nói lời ràng buộc thì tay cũng già
Phen này ông quyết xông pha
Chơi cho thỏa chí,có là về đâu
Chọc trời khuấy nước mặc dầu
Dọc ngang nào biết trên đầu có ai
Labels: Tây Du Kí Chế
Responses
0 Respones to "Thơ chế Tây Du Kí (Chương V)"
Post a Comment