Lèn chặt dạ lên đường ta đi tiếp
Ngày qua ngày dấn bước mặc đường xa
Không chịu dừng chân,bốn bể là nhà
Cho thỏa chí tang bồng hồ thỉ
Vung gậy sắt trừ ma diệt quỉ
Đường càng xa nung chí càng cao
Tháng năm thấm thoắt qua mau
Căm căm gió rét,rầu rầu mưa bay
Đang đi thẳng,gặp ngay cản lối
Giữa ban ngày khí tối âm u
Sương giăng lớp lớp mây mù
Khe kia khuất nẻo hoang vu nơi nào?
Tôn cưỡi gió lên cao xem thử
"Khe Ưng Sầu" ba chữ rành rành
Vội vàng giục ngựa chạy nhanh
E rằng có chuyện chẳng lành tới nơi:
"Mây đen đã khắp nơi vần vũ
Đích thị là do lũ yêu ma
Một là có việc đi qua
Hai là chúng sắp về nhà cũng nên"
Chợt sát khí bốn bên thổi lộng
Gầm rú vang khuấy động trong mây
Rồng to hiện giữa ban ngày
Giương nanh múa vuốt chộp ngay ngựa hồng
Khá bản lĩnh Ngộ Không bối rối
Chỉ kịp lao đỡ vội Đường Tăng
Bát Giới tức khí chửi nhăng
Sư phụ mất ngựa đi bằng cái chi?
Thân hòa thượng làm gì có của
Bị giật đồ phải rủa phải la
Nỗi mình thêm tức nỗi nhà
Chân hoa một bước lệ hoa mấy hàng
Càng nghĩ lại lại càng thêm uất
Trấn lão Tôn mới thật là cay
"Thân ta hoen ố vì mày
Hờn ta cùng với đất này dài lâu
Bát Giới! Đừng chửi nữa! Lòng ta đau
Thầy ơi! Đừng khóc nữa! Dạ con sầu
Bốn phía im phăng phắc
Để con đi giết giặc
Lấy máu nó rửa thù này
Bẻ sừng nó cầm trong tay
Mỗi đêm một lần hỏi tội
Trong lòng con mới thấy nhẹ người"
Vì nắng sắp lên rồi
Chân trời đã tỏ
Xuống thủy phủ hỏi thăm cho rõ
Rồng chốn nao dám thó ngựa yêu?
(Ngộ Không bản tính tự kiêu
Nhưng khi thủy chiến ít nhiều kém phân
Nhớ thủa trước muôn phần lợi hại
Phá long cung,đánh bại thủy binh
Ngờ đâu tại chốn thiên đình
Lửa lò bát quái nướng mình truyền sang
Nay thân thép đã mang tính hỏa
Chữ thủy kia đã hóa khắc tinh
Nếu không xảy đến sự tình
Lão Tôn phải chịu nhún mình?Còn lâu!)
Nghe xong hết truyện đuôi đầu
Ngao Bính ủ rũ rầu rầu thưa lên:
"Tiểu vương tài mọn sức hèn
Có thằng cháu ấy tính quen chơi bời
Bố nó xưa vốn người lương thiện
Là thần sông nơi huyện Kinh Hà
Xảy ra tan cửa nát nhà
Chỉ vì một bận lỡ đà mưa tuôn
Ngọc Đế giận chém luôn trong mộng
Để thằng con lêu lổng làm càn
Hôm nay gây chuyện phá ngang
Tin này mà đến Ngọc Hòang thì nguy
Để lão cử liền đi một tướng
Ngao Quân là con trưởng lão đây
Tìm bắt Bạch Long về đây
Trìng trước đại thánh tỏ bày đúng sai"
Chẳng mấy chốc đến ngoài động giặc
Đóng im lìm cửa sắt vách đồng
Ngộ Không trợn ngược mắt rồng
Dẫn đầu binh mã cùng xông ngay vào
Bạch Long sợ,vội nhào ra đỡ
Múa thiết mâu lực tựa ngàn cân
Đụng ngay thần kích Ngao Quân
Nhắm đầu bổ xuống muôn phần khiếp oai
Nghịch tử sợ,đánh bài tẩu mã
Lão Tôn liền trăm ngả bủa vây
Giặc kia lướt sóng muốn bay
Chẳng ngờ đụng phải lưới dày tứ phương
Trói nghiến lại hết đường cục cựa
Xách cổ đòi trả ngựa hồng mao
Bỗng lời văng vẳng trên cao
"Hắn sẽ trả ngựa,ngươi nào mất chi..."
Tôn gân cổ,so bì hơn thiệt
Ngựa quí mình đặc biệt thần câu
Đại Đường Đông Thổ buổi đầu
Vua kia ưu ái tước hầu ban cho!
Bạch Long mới kêu to nài nỉ:
"Tội tiểu nhân ắt bị mất đầu
Chi bằng muôn dặm về sau
Tôi xin thế chỗ ngựa mau đưa đường"
Bồ Tát cũng tán dương đồng ý
Trên đài sen thấm thủy cành dương
Phẩy tay phép rực bốn phương
Bach Long đã đủ yên cương sẵn sàng"
Labels: Tây Du Kí Chế
Responses
0 Respones to "Thơ chế Tây Du Kí (Chương XIV)"
Post a Comment