Ngộ Không chẳng nói một câu
Múa tít thiết bảng bỗng đâu tới gần
Bát Giới chẳng kịp định thần
Đinh ba giơ đỡ:tê rần cổ tay
"Ta đây đang sống trong sung sướng
Ba năm kiếm vợ...chỉ tại mày
Khỉ kia tên họ là chi
Mà sao ta thấy có gì quen quen"
"Ông mày tên gọi Tề Thiên
Vốn là đại thánh ở miền Hoa sơn
Xưa kia đại náo tan thiên giới
Một phút sa cơ phải ngậm hờn..."
"Hóa ra là Bật Mã Ôn
Đại quan chăn ngựa canh vườn khi xưa
Năm trăm năm,vẫn chưa chừa
Sức cùng lực kiệt còn lừa gạt ai?"
Bỗng gầm một tiếng tan u uất
Hận muốn tuôn theo gió thổi dài...
Lão Tôn lửa giận bừng bừng
Nhổ lông,thổi mạnh:một rừng Ngộ Không
Nhất tề trăm khỉ cùng xông
Hò reo túm chặt,trói gông Trư vào
Khinh khỉnh phẩy tay thu phép ảo
Mặc cho Bát Giới thảm thiết gào
Giải về trời mới rạng ngày
Xóm thôn ai nấy còn say giấc nồng
Trúc gia vẫn trực cửa trông
Chờ tin thắng trận Ngộ Không báo về
Thóang chốc lão Tôn đã trở lại
Tay xách yêu nghiệt rõ khiếp ghê!
Thẳng tay vứt xuống giữa nhà
Tót ngay lên ghế cười khà nói ngay:
"Tội mày thật đáng chết thay
Gớm quân Ưng Khuyển ghê bầy Sở Khanh
Cũng loài hổ báo,ruồi xanh
Cũng phường gian ác hôi tanh hại người
Xấu xa bại cả đất trời
Mong sư phụ quyết một lời phân minh
Giống này chẳng đáng thương tình
Dám gây cái tội tày đình ác ôn"
Bát Giới hỏang vía kinh hồn
Vội vàng kêu khóc luôn mồm xin tha
"Ba năm ở rể Trúc Gia
Hắt hiu lau xam đậm đà lòng son
Một lòng giữ đạo tôi con
Sớm chiều nặng nhọc đến mòn cả thân
Xưa kia con vốn là thần
Thiên Bồng nguyên soái muôn phần hiển vinh
Chỉ vì vướng một chữ tình
Lỡ mê thỏ ngọc đẹp xinh cung hằng
Buông lời cợt nhả lăng xăng
Mới bị Ngọc Đế đá văng xuống trần
Ngẫm xem lại thấy tủi thân
Cũng may Bồ Tát từ nhân mở đường
Dặn có người đến Tây phương
Phải theo phò giúp...tên Đường Huyền Trang"
Tam Tạng nghe nói bàng hòang
Tươi cười,người mới vội vàng tới bên
Cởi trói giúp Trư đứng lên
Miệng rằng:"Cảm tạ lượng trên chan hòa
Đương Tăng ấy chính là ta
Đội ơn ân trạch Phật Bà ban cho
Có ngươi nhẹ hẳn nỗi lo
Bao nhiêu hành lí dang cho ai cầm?"
Bát Giới mặt giận hầm hầm:
"Con thì dãi nắng mưa dầm chẳng sao
Nhưng người vốn tiếng thanh cao
Vậy mà chẳng có tí nao công bằng
Ngộ Không nhảy nhót lăng xăng
Xách nặng mà vẫn băng băng như thường
Con đây mới thật đáng thương
Vốn sợ mệt nhọc,đi đường khó khăn"
Ngộ Không giận thét:"Nói nhăng!
Ngươi cõng ta chạy phăm phăm qua rừng
Bảo ngươi ngươi cũng chẳng dừng
Vậy mà nay lại lừng khừng là sao?
Ta vào trước,lại tuổi cao
Ngươi là nhị đệ,chức nào hơn ai
Sư phụ đã nói,chẳng sai
Nếu ngươi dám cãi,ta quai vỡ đầu
Lại còn phụng phịu,lầu bầu?
Heo kia ngươi định giả sầu với ai
Mau mau ra đứng cửa ngoài
Sắp xếp hành lí,ngày mai lên đường
Từ đây cho đến Tây Phương
Còn trăm vạn dặm đường trường khó khăn
Ngươi mà ham ngủ ham ăn
Lão tôn ta sẽ vặn răng ngươi liền"
Labels: Tây Du Kí Chế
Responses
0 Respones to "Thơ chế Tây Du Kí (Chương XIII)"
Post a Comment