Thơ chế Tây Du Kí (Chương I)



CHƯƠNG I
VƯỢT BIỂN TẦM SƯ



Khi xưa ở dưới cõi trần
Nơi Hoa Quả đảo đá thần nằm phơi
Đá ấy nào phải chuyện chơi
Hấp thu tinh khí đất trời từ lâu
Thời gian thấm thoát qua mau
Đến lúc đá phải về chầu tổ tiên


Một tiếng sét kinh thiên động địa
Giáng xuống trần bổ đá làm đôi
Hào quang tỏa rạng đất trời
Từ trong đá ấy một người nhẩy ra
Dáng người to lớn đẫy đà
So với... khỉ đột lại là phần hơn
Tay Lý Đức,chân Hồng Sơn
Hoa gen thua thắm liễu hờn kém xanh
Đẹp trai nghiêng nước nghiêng thành
Sắc đành đòi một tài đành họa hai....

Làm trai cho đáng nên trai
Vai năm tấc rộng thân mừơi thước cao
Thương thay cho đấng anh hào
Côn quyền chằng biết lược thao chẳng rành
Nhưng nhờ sức lực trời xanh
Bao nhiêu yêu quái cũng đành chịu thua
Nhưng chàng chẳng phải tay vừa
Muốn làm bá chủ,làm vua đất trời
Trời thăm thẳm xa vời khôn thấu
Mong ước chàng nung nấu nào xong
Cảnh buồn người thiết tha lòng
Liều thân chàng quyết vượt vòng gian lao
Chân như búa bổ mòn gốc liễu
Tay dường cưa xẻ héo cành ngô
Chàng làm một chiếc canô
Vượt qua đông hải cập bờ đảo tiên.

Đảo tiên nay đã tới miền
Bầu trời cảnh bụt
Thú vui chơi ao ước bấy lâu nay
Kìa non non,nước nước,mây mây
Đệ nhất đảo hỏi rằng đây có phải?
Lủng lẳng cành cây toàn là trái
Lững lờ khe suối cá hàng đàn
Nhác trông lên ai khéo bảo ban
Đá ngũ sắc long lanh như gấm dệt.
Thăm thẳm một hang lồng bóng nguyệt
Ghập ghềnh mấy lối uốn thang mây
Chừng giang sơn còn đợi ai đây
Hay tạo hóa khéo ra tay xếp đặt.

Đang còn mải ngắm nhìn chưa chán mắt
Bỗng đằng xa một cơn gió đến gần.
Cưỡi trên gió là một đạo nhân
Khắp người tỏa hào quang rực rỡ.
Trong lúc chàng còn đang bỡ ngỡ
Đạo nhân liền cất tiếng hỏi han
Tiếng nói ấy dõng dạc âm vang:
"Kẻ phàm tục đi đâu đó hả?
Thần tiên đảo là nơi đất lạ,
Làm sao ngươi lại lạc tới đây?
Tên là gì,hãy nói ngay
Ta thấy ngươi không giống người trần thế!"
Chàng vội vàng quì xuống thi lễ
Kể rõ ràng lai lịch xuất thân.
Rồi xin làm đệ tử tiên nhân
Học võ công và 72 phép thuật.

Chẳng ngại khó,chàng làm quần quật
Bên tai luôn văng vẳng lời thầy:
"Học! học! học!
Bên án một tiếng thầy vừa nói
Chim trên cây liền tỏ ý chào mừng
Các trò ơi có biết cho chăng?
Thẹn cùng cha,buồn cùng mẹ,tủi cùng anh
Suốt ngày chỉ quen ăn với ngủ
Thưa các anh,các bác,các cụ:
Đời đã mới ta càng nên đổi mới
Mở mắt dậy mau đi tắm gội
Xúm vai vào xốc vác củi lên non
Đi cho mau,đứng cho vững,trụ cho gan
Đừng ham chơi đừng ham mặc đừng ham ăn
Học phép thuật đâu phải đi nghỉ mát!"

Thấm lời thầy chàng càng gắng học
Không bao lâu chàng đã thành tài
Được sư phụ khen ngợi hết lời
Cho xuống núi với tên gọi Hành Giả
Ngày qua ngày...thế rồi cũng đã
Đến lúc chàng phải từ biệt ân sư
Ngỏanh lại nhìn:
Lá đào rơi rắc đảo thần tiên
Suối tiễn oanh đưa luống ngậm ngùi
Nửa năm tiên cảnh
Một bước trần ai
Ứơc cũ duyên thừa có thế thôi
Đá mòn rêu nhạt
Nước chảy hoa trôi
Cánh hạc bay lên vút tận trời
Trời đất từ đây xa cách mãi
Cửa động,
Đầu non,
Đường lối cũ
Biển đâu dời đổi mấy thu đông
Cụm đảo thần tiên đứng vững trông
Bốn mặt ầm ầm oai sóng gió
Một mình trơ trọi giữa non sông
Cỏ hoa đất nảy cây trăm thước
Rồng cá trời riêng biển một vùng
Nước biếc non xanh thương chẳng nhẽ
Gian nan đang đợi khách anh hùng....


Responses

0 Respones to "Thơ chế Tây Du Kí (Chương I)"

 

Categories

Recent Comments

Popular Posts

Return to top of page Copyright © 2010 | Platinum Theme Converted into Blogger Template by HackTutors