Thơ chế Tây Du Kí (Chương IV)



CHƯƠNG IV VẾT NHƠ KHÓ RỬA

Trăm năm trong cõi người ta
Chữ hòa chữ chiến khéo là ghét nhau
Nghìn năm trong cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng

Vũ lực nay đã không xong
Phải đành hòa hoãn mới hòng êm xuôi
Ngọc Hòang phát lệnh cho mời
Ngộ Không khỉ ấy lên chơi Thiên Đình
(Lão Tôn vốn...kém thông minh
Nên khi biết chuyện thuận tình đi ngay)
Dặn lũ con cháu thế này:
"Ta đi làm tướng chúng mày chớ lo
Đợi khi được chức quan to
Muôn phần rạng rỡ giúp cho quê nhà
Đến khi đã chán xông pha
Nơi núi Hoa Quả chúng ta xum vầy"
Nói rồi vút chín tầng mây
Lộn mình mấy cái tới ngay Thiên Đình

Non non,nước nước,mình mình
Lão Tôn thích chí mặc tình vui chơi
Cảnh tiên hiếm thấy trên đời
Mênh mông mây phủ đâu trời đẹp hơn
Cánh hạc bay lả rập rờn
Mây mờ che đỉnh Chu sơn sớm chiều

Phút chốc tới điện Linh Tiêu
Vừa hay Ngọc Đế thiết triều dở dang
Quần thần thích chí cười vang
Khi thấy con khỉ lông vàng bé teo
Ngộ Không lại càng "Yết Kiêu"
Hóa to thu nhỏ để trêu mọi người
Ngọc Hòang thấy thế cả cười:
"Khỉ kia láo toét,sao ngươi không quì?
Linh điện đã tới một khi
Nếu mà hỗn láo là mi ăn đòn!"

Lão Tôn ngửa cổ cười giòn:
"Bắt ta phải lạy?Cũng còn để xem
Đường đường Đại Thánh Tề Thiên
Mà phải quì lạy dưới thềm?Không đâu!"
(Ngọc đế chỉ dám lầu bầu
Nhưng cũng đành phải gật đầu:"Bình thân")
Ngộ Không được dịp phân trần
Nói liền một mạch,muôn phần bi ai:
"Hạ giới buồn lắm Ngọc Hòang ơi
Trần thế em nay chán nửa rồi
Thiên giới có chức quan nào thiếu
Cất nhắc cho em thử làm chơi
Có tiền có bạc can chi tủi
Vừa oai vừa sĩ thế mới vui
Rồi cứ mỗi năm rằm tháng tám
Rủ nhau đi dự hội nhà trời"

Ngọc Đế cười,vuốt râu ôn tồn:
"Con khỉ này quả thật khéo mồm
Để ta xem chức quan nào thiếu...
A,đây rồi:chức Bật Mã Ôn"
Ngộ Không thích chí cười tít mắt
Nhảy nhót lung tung ra vẻ mừng
Nào biết rằng mình đã mắc bẫy
Bao nhiêu kẻ cười thầm sau lưng...

Ngộ Không bước ra
Con đường xa tít
Mây bay mù mịt
Cả sân trời đông nghịt ngựa thiên cung
Con đang uống nước bên sông
Con thì tung vó đua cùng gió bay
Bạch mã trắng muốt tựa mây
Bờm tung phấp phới làm say lòng người
Xích Thố hiếm thấy trên đời
Hắc câu đích thị ngựa trời không sai

Xênh xang áo mũ
Xúng xính cân đai
Lão Tôn thích chí
Ngửa cổ cười hòai
Hầu Vương ấy vốn loài tinh tướng
Nay làm quan mới sướng làm sao
Ghế kia chễm chệ trên cao
Lại thêm hai lính cúi chào hai bên
Mối thù cũ bỗng quên hết ráo
Vì mải vui quát tháo ra oai
Nghêng ngang cứ tưởng mình tài
Bả vinh hoa,đã bị chài nào hay!

Đang nghịch ngợm gặp ngay một gã
Cũng nghênh ngang,cũng áo nhà quan
Ngộ Không chống nạnh hét vang:
"Dân đen cần tấu?...Xì vàng ra đây!"
Nào ngờ gã nhêch môi cười khẩy:
"Con khỉ ranh chăn ngựa đấy ư?
Chức mày thì đã bé như...
(Giật một sợi tóc) Bé như cái này!
Vậy mà dám bày trò hạch sánh
Nếu ti toe,ta mách quan ông
Rằng mày bỏ việc chạy rông
Bật Mã Ôn cũng là thằng trông ngựa!"

Thương thay:
Gậm một khối căm hờn trong ánh mắt
Vung gậy lên,gã kia hóa thành tro
Giận lũ thần tiên ngạo mạn ngẩn ngơ
Phong chức bé giễu oai linh Đại Thánh
Nay hiểu ra bị nhục nhằn lừa phỉnh
Để làm trò lạ mắt,thứ đồ chơi
Chịu ngang bầy cùng bọn lính dở hơi
Với lũ ngựa ngu si vô tư lự

Ta sống lại trong tình thương nỗi nhớ
Thủa tung hòanh hống hách ngày xưa
Nhớ Hoa Quả sơn bóng cả cây già
Với tiếng gió gào ngàn,với giọng nguồn thét núi
Với khi thét giữa ba quân dữ dội
Ta bước lên dõng dạc đường hòang
Múa thiết bổng loang lóang nhịp nhàng
Tiêu diệt hết lũ thiên binh thiên tướng
Ta đương theo giấc mộng ngàn to lớn
Ta sẽ quay về để được gần ngươi
Hỡi sơn động ghê gớm của ta ơi!


Responses

0 Respones to "Thơ chế Tây Du Kí (Chương IV)"

 

Categories

Recent Comments

Popular Posts

Return to top of page Copyright © 2010 | Platinum Theme Converted into Blogger Template by HackTutors