Thơ chế Tây Du Kí (Chương XII)



CHƯƠNG XII THEO DẤU ÁC TẶC

Đau đớn thay là cảnh thân tù!
Bị ràng buộc nghe chừng vô lý quá
Đại thánh kia đã làu thông biến hóa
Há sợ chi mũ vải cỏn con này
Đội lên đầu:vòng thép siết lại ngay
Đến lúc ấy mới thập phần kinh hãi
Nhưng đã muộn,đành mất đi mãi mãi
Hương tự do thơm ngát cả ngàn ngày
Ôi! Bao nhiêu ảo tưởng của hồn ngây
Tôn phút bỗng như thấy đời thê thảm
Kể từ nay sống cuộc đời tù hãm
Đọa đày trong những hố thẳm không cùng!
Cứ mỗi khi sư phụ chẳng vừa lòng
Niệm thần chú:Ta nát gan vỡ mật
Nhưng chưa chết,nghĩa là chưa hết hận
Nghĩa là chưa hết nhục của muôn đời
Nghĩa là còn tranh đấu mãi không thôi
Mặc đau đớn như vỡ tan khối óc
Mặc giằng xé đớn đau phát khóc
Vẫn đứng lên theo tiếng gọi tự do
Chân kiêu căng không thoái bộ bao giờ!

Uy lực này Tam Tạng cũng không ngờ
Đủ khuất phục cả lão Tôn sắt đá
Giúp chế ngự thói kiêu căng Hàng Giả
(Nhưng cũng làm đệ tử quá đớn đau)
Hai Thầy trò cùng hòa giải với nhau
Cùng tự hứa sẽ không lầm lỡ Quyết chẳng cần vòng kim cô này nữa
Cảm hóa nhau bằng sức mạnh yêu thương
Trước mặt kia còn bát ngát nẻo đường
Còn vạn khó khăn,còn ngàn thử thách
Nương tựa nhau để tạo nên sức mạnh
Trở ngại nào ta cũng sẽ vượt qua

Thế rồi:

Sang sông đã thấy bóng xế tà
Làng mạc chen đá,lá chen hoa
Lon ton sân trước trẻ vài nhóc
Lác đác bên sông nóc mấy nhà

Đói bụng không bằng cơn khát nước
Mệt nhừ do chuyến bộ hành xa
Đã đến nơi đay xin nghỉ tạm
Bất ngờ,trước cửa rực đèn hoa

Hỏi ra mới biết chuyện vui thay
Tiệc cưới linh đình vừa mới đây
Nhưng dường mặt ai cũng ủ dột
Buồn rầu bộc bạch nỗi đau này:

Gia đình nhà lão có đưa con
Tóc mai má phấn tuổi trăng tròn
Vốn đã có ý tìm kén rể
E để lâu la khiến xuân mòn

Ngày nọ có chàng tên Bát Giới
Đến xin ở rể chẵn ba năm
Sáng thì bổ củi chiều xách nước
Vất vả canh hai mới đi nằm

Lão được rể quí bụng rất ưng
Hết hạn ba năm lấy làm mừng
Vội vàng sửa soạn làm đám cưới
Treo đèn kết hoa rõ tưng bừng

Ngờ đâu số phận thật chẳng lành
Hắn say,đập phá lanh tanh bành
Hiện rõ chân tướng loài ác quỷ
Tai to,mõm nhọn,mắt loè xanh.

Yêu tinh mắt giương,mày nhíu xệch
Trán như nổi sóng biển luân hồi
Rốn to hơn bát,khoe bụng béo
Gân vặn bàn tay,mạch máu sôi

Hắn bị lộ tẩy liền phát điên
Hóa ra giông bão nổ trăm miền
Như từ vực thẳm đời nhân lọai
Bóng tối đùn ra trận gió đen

Bát Giới nhảy lên ha hả cười
Cuồn cuộn bay đi hút chân trời
Không quên thề rằng sẽ trở lại
Lão không khóc cũng đổ mồ hôi

Lão cúi,lão nghiêng,lão ngỏanh sau
Quay theo tám hướng hỏi trời sâu
Làm sao thoát nạn?Không lời đáp
Cho đến bây giờ lão vẫn đau

Nào đâu,đại thánh Ngộ Không đâu?
Lại đây cho lão hỏi một câu
Người diệt bấy nhiêu loài quỷ dữ
Thật chăng chuyện phật kể cho nhau?

Có thực trên đường tu đến phật
Trần gian tìm cởi áo trầm luân
Hết diệt tà ma trừ yêu quái
Hẳn là tài phép sanh ngang thần

"Lão cứ yên tâm,có ta đây
Giả dạng con gái lão đêm nay
Yêu tinh mà còn dám mò đến
Lão Tôn sẽ cho hắn biết tay!"

Một canh,hai canh lại ba canh
Trằn trọc băn khoăn giấc chẳng lành
Canh bốn,canh năm vừa chợp mắt
Yêu quái đã tới,lượn vòng quanh

Ngọt ngon gõ cửa,giọng tỉ tê:
"Ta đã đến đây hỡi ái thê"
"Tướng công!-Ngộ Không uốn éo đáp
Nhà chàng nơi nao cõng thiếp về"

Bát Giới nghe xong khấp khểnh mừng
Cõng ngay về động ẩn giữa rừng
Đang đi bỗng thấy nặng khôn tả
Tựa như Thái Sơn đè lên lưng

Kinh hòang quay lại:"Ôi lạ không?
Nương tử thân thể mọc đầy lông
Các ngươi đánh tráo lừa ta hả?
Hôm nay chúng mày biết tay ông"


Responses

0 Respones to "Thơ chế Tây Du Kí (Chương XII)"

 

Categories

Recent Comments

Popular Posts

Return to top of page Copyright © 2010 | Platinum Theme Converted into Blogger Template by HackTutors