Thơ chế Tây Du Kí (Chương IX)



CHƯƠNG IX THỤ TỘI ĐỢI THẦY

Quanh năm suốt tháng phải nằm không
Chịu đủ nắng hè lẫn gió đông
Cô đơn than thở khi quãng vắng
Tủi thân nằm khóc lúc người đông

Vì gây nên tội âu đành phận
Năm nắng mười mưa dám quản công
Cha mẹ thói đời ăn ở bạc
Ngọc Hòang hờ hững cũng như không!

Lại nhớ khi xưa phật bảo ban
Ngộ Không rỗi việc nghĩ miên man
Đại Đường Đông Thổ chân tu ấy
Ta phải theo giúp thật chu tòan

"Nhưng sao vị ấy lại là sư
Ăn chay niệm phật lại thích ư?
-Lắc đầu chép miệng Ngộ Không nghĩ-
Suốt đời kiêng cữ chán bỏ xừ

Hay là thuở trước kẻ cung đao?
Hán đạn,liều tên quyết mũi dao
Cửa nhà xa cách vợ con khuất
Lại thích nhà chùa hơn nhà lao

Hay là thuở trước kẻ văn chương?
Chen hội công danh lỡ lạc đường
Tài cao phận thấp chí khí uất
Cạo đầu làm sãi quên quê hương

Hay là thuở trước khách phong lưu?
Vợ con đàn hạc đuề huề theo
Quan san xa lạ đường lối khó
Ở lại đi tu chí đã liều

Hay là thuở trước khách tài danh?
Đôi đôi lứa lứa cũng linh tinh
Giận duyên tủi phận hờn ân ái
Lạy phật nhờ chôn một khối tình...

Nhưng thôi mặc kệ miễn là ai
Giải thoát cho ta được là may
Sư hay không sư ta mặc kệ
Đằng nào cũng phải gọi bằng thầy!"

Thật sự Ngộ Không quá là ngu
Tam Tạng cạo đầu khoác áo tu
Từ khi chập chững vừa lên bảy
Đâu bị bắt ép?Chẳng phải thù.

Kiếp trước từ bi nên tích đức
Kiếp này thành phật sống thiên thu
Ý trời đã định khó cưỡng được
Muốn thành chính quả phải là sư!

... Thời gian thấm thoắt cứ trôi mau
Tắm mưa gội gió cũng đã lâu
Năm trăm năm tù trong nháy mắt
Lửa lòng đã nguội,vợi bớt sầu

Trong lòng đau đáu lời phật dặn
Thần tăng Tây Trúc giở phép mầu
Phá núi độ người làm đệ tử
Bốn cõi lại hay tiếng linh hầu.

Trời chẳng phụ lòng kẻ tội thần
Tuy gây trọng án đã mấy lần
Nhưng nay hối cải tà quy chính
Hình phạt năm xưa giảm vài phần

Xa xa Tam tạng đã đi đến
Tò mò thúc ngựa chạy lại gần
Định tìm chỗ trọ xin nghỉ tạm
Mới hay chẳng phải là nhà dân

Bốn phía trông:

Dãy núi giăng giăng cao tựa mây
Cửa chia Nam Bắc chính là đây
Xưa kia có tiếng nơi tiên giáng
Không một bóng người,vắng vẻ thay.

Bụi rậm um tùm,suối cạn nước
Khói mây khắp chốn,chẳng trái cây
Nửa ngày mệt nhọc giờ đói lả
Không ăn không uống sống sao đây?

Đang lúc phân vân chẳng biết chi
Bỗng nghe nhỏ nhẹ,giọng tỉ tê:
"Chẳng hay sư phụ đi đâu đó
Cưỡi ngựa ngẩn ngơ,quên đường về?

Tay cầm thiền trượng,miệng niệm phật
Rành rành trước mắt,không phải mê
Đích thị Đường Tăng nay đã đến
Tự do-hai tiếng ngọt ngào ghê!"


Responses

0 Respones to "Thơ chế Tây Du Kí (Chương IX)"

 

Categories

Recent Comments

Popular Posts

Return to top of page Copyright © 2010 | Platinum Theme Converted into Blogger Template by HackTutors