Thơ chế Tây Du Kí (Chương XI)



CHƯƠNG XI QUẢN THÚC KIM CÔ

Tiếng suối trong như tiếng hát xa
Nắng lồng cổ thụ bóng lồng hoa
Non sông như vẽ ngựa rảo bước
Không khói hòang hôn cũng nhớ nhà

Nửa năm lưu biệt...
Thiên hạ bao la
Lòng bồi hồi nhớ khúc dân ca
Nay xa cách,chẳng qua vì đại nghiệp
Sông núi kia cứ trùng trùng điệp điệp
Thôi thúc ta bước tiếp quãng đường dài
Lời Phật dạy vẫn văng vẳng bên tai:
"Tâm thành kính,Linh Sơn ngay trước mặt"

Vội thúc ngựa,lau khô dòng nước mắt
Nén thở dài,Tam Tạng gọi Ngộ Không:
"Phía xa kia,sau đám bụi con trông
Thấp thóang bóng một dòng sông chảy xiết
Con sóng kia cứ xô nhau mải miết
Chịu dập vùi chẳng biết sẽ về đâu
Mỗi trào dâng là lớp lớp u sầu
Giữa bể khổ quay đầu là thượng sách
Tâm thanh tịnh nghĩa là tâm trong sạch
Chí kiên cường thử thách chẳng lung lay
Bể trầm luân cũng giống nước sông này
Sâu muôn trượng,và ở ngay trong lòng
Sông kia chảy xiết xuôi dòng
Nhìn xa chỉ thấy mênh mông chân trời
Sóng to gió lớn giữa vời
Con xem có cách đưa người vượt sông?
Bốn bề bát ngát xa trông
Muốn sang bên ấy mà không có đò"
Tôn rằng:"Sư phụ đừng lo
Sóng to thì mặc sóng to sợ gì?
Nửa ngày nhịn đói mà đi
Để con kiếm chút thức gì người ăn"
Chẳng kịp hỏi ý Đường Tăng
Tay mang bảo tộ đằng vân mất rồi
Huyền Trang giả tiếng kêu trời
Hấp ta hấp tấp ở đời ai thương
Dục tốc bất đạt là thường
Nếu không uốn nắn lầm đường như chơi...

Vốn bản tính thiên lương chưa vẹn
Quá khứ xưa thêm thẹn với đời
Chỉ ham nhảy nhót vui cười
Hấp thu tinh túy đất trời mà chi?
Bụi trần chẳng rũ sạch đi
Thiền môn dẫu có từ bi
Khó vào
Đáng tiếc sao
Đáng tiếc sao
Ngang ngạnh cố chấp chịu nào nghe ai

Còn đang thở ngắn than dài
Giật mình bên cạnh tiếng ai truyện trò:
"Sư phụ chớ có quá lo
Lão đây có cách giúp cho vẹn tòan
Đồ đệ chẳng chịu chăm ngoan
Phải có cách trị phòng toan cãi lời"
Giật mình quay lại
Một người
Lão nhân chống gậy
Tuổi ngoài chín mươi
Sắc diện xuân vẫn còn tươi
Thoạt nhìn đã thấy rõ người thiện nhân...

Vội vàng cất tiếng phân trần:
"Bần tăng chẳng đủ tài thần thị uy
Khỉ kia đâu lỗi lầm gì
Chẳng qua bướng bỉnh dễ thì hại thân
May mà gặp được chân nhân
Mong người bày cách,muôn phần đội ơn
Chỉ cho tỏ thiệt hơn kín kẽ
Giúp cho thông lí lẽ bảo ban
Khiến cho đệ tử chăm ngoan
Ấy là tạo được vô vàn đức ân"

"Lão đây chẳng đủ tài thần
Cũng may kế mọn chút phần hiển linh
Đây là chiếc mũ kim tinh
Vốn là bảo vật thiên đình đánh rơi
Lộc trời phải trả cho trời
Nay tặng sư phụ thử chơi xem nào
Đem cho đệ tử đội vào
Mỗi khi hắn định lãng xao tu hành
Khẩn cô nhi chú đọc nhanh
Tài cao đến mấy cũng đành chịu thua"

Bỗng đâu tứ phía gió lùa
Nói lời vừa dứt cũng vừa biến đi
Đường Tăng bán tín bán nghi
Trên tay đã thấy cô nhi chú thần
Lẩm nhẩm học thuộc vài phần
Đằng xa Hành Giả đằng vân đã về
Đồ ăn thức uống ê chề
Vội vàng cất tiếng tỉ tê dỗ dành:
"Thấy con gian khổ chẳng đành
Quanh năm suốt tháng một manh áo thường
Thỉnh kinh tám hướng mười phương
Xuất gia ai cũng cùng đường như ai
Áo ta rách vai
Quần con có vài mảnh vá
Thắt lưng đại hạ giá
Chân không giầy
Thương nhau ta bảo con hay
Tự tay ta dệt mũ này tặng con
(Chúa ơi cứu giúp chúng con!
Chẳng ngờ phật sống cũng còn nói điêu
Tâm lừa gạt,miệng đặt điều
Mới hay tạo hóa cũng nhiều oái oăm)
Ngộ Không cứ ngỡ thật lòng
Vô tư đội thử,thôi xong đời chàng!


Responses

0 Respones to "Thơ chế Tây Du Kí (Chương XI)"

 

Categories

Recent Comments

Popular Posts

Return to top of page Copyright © 2010 | Platinum Theme Converted into Blogger Template by HackTutors