Thơ chế Tây Du Kí (Chương VI)



CHƯƠNG VI BÀN ĐÀO RIÊNG HƯỞNG

Dải mây trắng đỏ dần trên đỉnh núi
Sương hồng lam ôm ấp nóc nhà tranh
Trên con đường viền trắng mép đồi xanh
Hầu vương ấy bừng bừng đi...rửa nhục

Khi mới đến cũng là vừa kịp lúc
Còn đang bầy bàn tiệc đón quần tiên
Giở phép ra,thổi nhẹ bọn kia liền
Đứng im lặng,trơ trơ như hóa đá

Nhìn bàn tiệc khỉ ta vui thích quá
Tha hồ ăn,mặc sức đến no say
Miệng nhai đào,tiên tửu nắm trong tay
Thỉng thỏang lại ngửa cổ tu ừng ực

Cho đến khi đã say sưa quá mức
Định bụng về Hoa Quả đảo vui chơi
Điện Lão Quân lại lạc bước tới nơi
(Những kẻ say chẳng bao giờ làm đúng)

Thôi cũng được,Tôn Ngộ Không nghĩ bụng
"Chẳng mấy khi gặp Thái Thượng lão quân
Nhỡ tới đây chẳng nhẽ không dừng chân
Ta hãy vào thăm lão già một chút"

Ngước mắt lên thấy cổng cao kín mít
Khẽ lắc mình hóa khói lách vào trong
Lò bát quái giữa phòng mới luyện xong
Cảnh vắng vẻ khiến máu tham lại nổi

Bụng bảo dạ:"Linh đơn lão còn khối
Ta hãy làm một ít thử xem sao"
Chẳng ngại ngần ngửa cổ nốc ào ào
(Chẳng khác gì người ta ăn đậu phộng)

Cho đến khi bầu linh đơn trống rỗng
Mới giật mình vì lỗi đã gây ra
Vội vàng thu rượu thịt để làm quà
Trốn thẳng về Hoa Quả sơn lánh nạn

Chẳng tông tích tin sương bóng nhạn
Rượu chia tay uống cạn đã lâu
Chốc đà bãi bể nương dâu
Non xưa núi cũ bỗng đâu lại nhà
Vội sang động phủ dò la
Nhìn xem phong cảnh nay đà khác xưa
Đầy vườn cỏ mọc lau thưa
Song trăng quạnh quẽ gió mưa rả rời
Trước sau nào thấy bóng người
Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông
Xập xè én liệng lầu không
Cỏ lan mặt đất rêu phong dấu giày
Cuối tường gai góc mọc đầy
Chơi bời này những chốn này năm xưa
Chung quanh lặng ngắt như tờ
Nỗi niềm tâm sự bây giờ hỏi ai?

Nhác trông lấp ló cửa ngòai
Thập thò một chú rõ loài khỉ ranh
Gọi lại hỏi rõ ngọn ngành
Khỉ kia cứ hết sự tình kể ra:
"Từ khi động chủ vắng nhà
Phường săn lên núi hết ra lại vào
Xót thay là giọt máu đào
Khỉ lớn khỉ bé mắc vào lưới săn
Bọn chúng chẳng chút băn khoăn
Chặt cây đốn củi san bằng núi đi"

Hầu vương nổi giận một khi
Chỉ tay lên núi tức thì đá lăn
Thợ săn chẳng kịp dừng chân
Đá rơi đè xuống muôn phần đớn đau
Đứa gãy cẳng,đứa bẹp đầu
Thú vui săn bắn từ sau xin chừa

Tạnh rồi gió bão mây mưa
Khỉ con khỉ cháu lại ùa ra trông
Đích thị Đại Thánh thần thông
Nay về thì quyết sẽ không xa rời


Responses

0 Respones to "Thơ chế Tây Du Kí (Chương VI)"

 

Categories

Recent Comments

Popular Posts

Return to top of page Copyright © 2010 | Platinum Theme Converted into Blogger Template by HackTutors